Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 326: Có Nước

Chương 326: Có Nước


         Thấy vậy, Hạ Minh chỉ biết nói cám ơn, kết quả đổi lại còn nhiều cám ơn hơn.
Phương Chính chỉ có thể cám thán, chân thành đổi lấy chân thành, Hạ Minh được như thế cũng không lạ.
Nhưng điều khiến Phương Chính ngạc nhiên nhất là vào lúc chạng vạng, trong thôn lại có một người đi ra!
Hạ Minh trợn tròn mắt.
- Lưu Viện?
Đứng trước cửa nhà Hạ Minh là một cô gái mặc quần jean, áo khoác màu lam, và đội một chiếc mũ. Cô gái rất dịu dàng, nụ cười cũng ngọt ngào.
Hạ Minh không hiểu hỏi.
- Sao em lại tới đây?
Lưu Viện khẽ mỉm cười nói:
- Anh biết em học chuyên ngành văn mà, sau khi tốt nghiệp sẽ làm giáo viên. Nghề này có áp lực rất lớn, nơi này lại thiếu nhân sự, cho nên em quyết định đến đây làm cô giáo.
- Cái gì?
Hạ Minh, Phương Chính, Hồng Hài Nhi, Lôi thôn trưởng giật nảy mình! Nhìn kiểu gì cũng thấy Lưu Viện thuộc loại hình trí thức tinh anh phải ở trong thành phố, ngồi phòng làm việc uống cà phê. Thế mà cô nàng lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc, chim không thèm ị, gà không đẻ trứng để làm giáo viên, trời ạ... khó tin quá!
Phương Chính nhìn Lưu Viện, lại nhìn Hạ Minh, Hạ Minh ngu ngơ, Lưu Viện thì dịu dàng, hắn thở dài, vỗ vỗ đầu Hồng Hài Nhi nói:
- Đi.
Hồng Hài Nhi khó chịu kêu lên.
- Sư phụ, sao lại đi? Con còn muốn xem sao chị Lưu lại ở lại mà.
- Xem cái gì, đi.
Phương Chính nắm chỏm tóc trên đầu Hồng Hài Nhi, kéo ra ngoài. Nó không cam lòng kêu:
- Làm gì làm gì, con còn muốn xem mà.
- Trẻ con thì xem cái gì, cùng vi sư đi niệm kinh.
Phương Chính dù không yêu đương, nhưng đã đọc qua tiểu thuyết, xem cả TV, có lẽ đầu đất Hạ Minh không nhìn ra, nhưng ánh mắt Lưu Viện đã nói rõ hết thảy. Lúc này, hoàn toàn không nên tồn tại quá nhiều bóng đèn làm gì. Nhất là loại bóng đèn sáng trưng như hắn!
Nhưng đôi thầy trò vừa ra sau viện, Phương Chính đã chặn miệng Hồng Hài Nhi rồi nói nhỏ:
- Thật sự muốn xem tiếp?
Hồng Hài Nhi gật đầu.
Phương Chính nói:
- Vậy lát nữa có thấy gì thì cũng không được lên tiếng!
Hồng Hài Nhi tiếp tục gật đầu.
Sau đó đôi sư đồ vô lương này bắt đầu trèo tường, kết quả phát hiện, đầu tường đối diện vậy mà cũng có người, nhìn kỹ chính là Lôi thôn trưởng đi trước một bước! Ba người nhìn nhau, ngầm hiểu cười cười, đều không có lên tiếng.
Trong viện, Hạ Minh gãi đầu, không biết nên nói gì.
Lưu Viện lại hào phóng đi đến, sau đó nhìn quanh bốn phía, đánh giá trong viện, hài lòng mà nói:
- Cái nhà này cũng không tệ lắm, rất tốt.
Phương Chính nghe xong, thấy thú vị ghê!
Kết quả đầu đất Hạ Minh lại thốt một câu:
- Cũng tạm, chỉ là hơi bẩn, ừm em làm giáo viên thì ở đâu?
Phương Chính nghe xong, hai mắt trợn lên, thật sự muốn cho Hạ Minh ăn một cục gạch, giúp hắn tăng EQ.
Quả nhiên Lưu Viện cũng bó tay, nói:
- Còn chưa có chỗ ở, chỗ anh còn trống không?
Hạ Minh nói:
- Có thì có nhưng không có giường.
Lần này Phương Chính còn chưa phản ứng, Hồng Hài Nhi đã bắt đầu mài răng, mắng một câu:
- Ngốc thật sự.
Phương Chính gõ đầu:
- Ông cụ non à, con thì biết gì?
Hồng Hài Nhi chu mỏ ra nói:
- Con hơn ba ngàn tuổi nha, người bảo ai là ông cụ non chứ? Không phải chỉ là yêu đương à? Con biết mà! Mẹ con từng dạy, chỉ là chưa thực chiến qua thôi.
Phương Chính nghiêm túc nói.
- Chúc mừng con, về sau sẽ không có cơ hội.
Hồng Hài Nhi khóc không ra nước mắt, nhưng vừa nghĩ tới con gái như Diêu Vũ Hân thì cũng tụt hứng...
Quả nhiên, Lưu Viện lại bị bó tay, cắn môi, hỏi:
- Anh thật sự không có ý định đi sao?
- Không biết, ít nhất cũng phải làm hết những gì cần làm đã. Thiên thê đã sửa xong, dù sao cũng phải có người vừa đi vừa về kiểm tra tu sửa, hồi trước chú Lỗ đã ngã, anh không muốn lại có người phát sinh chuyện bất hạnh thế này.
Nói đến làm việc tốt, Hạ Minh lại biến thành Hạ đội trưởng chu đáo. Nhưng nhắc đến tình cảm lại là kẻ ngu, hỏi Lưu Viện:
- Em thì sao? HÌnh như em còn chưa tốt nghiệp đại học mà? Đến đây không tốt lắm đâu.
Lưu Viện ngửa đầu nhìn trời:
- Em à... Em tới tìm đồ, hay là tìm đồ mà em cần, có khi còn phải ở đây tìm cả một đời.
Nói xong, Lưu Viện nhìn về phía Hạ Minh.
Hạ Minh nghe Lưu Viện muốn tìm đồ vật, lập tức hỏi:
- Em muốn tìm cái gì? Em nói đi, anh tìm giúp em. Không nói những cái khác, người trong thôn vẫn rất tốt, nói chuyện với họ, họ đều sẽ giúp. Chỉ cần là ở đây nhất định có thể tìm được!
Phương Chính và Hồng Hài Nhi nhìn nhau, bắt đầu mài răng.
Lôi thôn trưởng đối diện cũng trợn mắt, hiển nhiên cũng sắp quá sức chịu đựng về EQ của Hạ Minh!
Lưu Viện nhìn Hạ Minh, cô phát hiện ông anh này đần quá! Thế là trong cơn tức giận, nói:
- Được rồi, hôm nào lại tìm tiếp, em đi tìm thôn trưởng xem ở đâu đã.
Hạ Minh nói:
- Được, Lôi thôn trưởng rất là nhiệt tình, chắc chắn sẽ tìm cho em một ngôi nhà tốt, ha ha...
Phương Chính không nhịn nổi, Hạ Minh tốt thật, nhưng EQ quá thấp! Cắn răng một cái, Phương Chính bấm tay chỉ vào Hạ Minh, Hạ Minh chỉ cảm thấy cứng người, không động được. Đang lúc hắn sợ hãi lại phát hiện mình chủ động mở miệng hét lớn:
- Đừng đi, Lưu Viện, anh yêu em!
Một tiếng gào này đã dùng hết cả sức lực, chấn thiên hám địa, xem chừng nửa thôn đều nghe thấy!
Gào xong, Hạ Minh phát hiện cơ thể mình lại khôi phục bình thường, nhưng hắn ngu người, trợn tròn mắt, sao hắn lại có thể hét lên một câu như thế? Lưu Viện nghĩ hắn thế nào? Nếu từ chối, sau này họ sẽ đối mặt nhau ra sao?
Lúc này, Lưu Viện quay đầu, nhìn Hạ Minh, mím môi, cười nói:
- Đồ ngốc nhà anh, rốt cục cũng mở miệng.
Hạ Minh sững sờ, hắn cũng đâu có ngốc, chẳng qua là hơi tự ti, cố ý xem nhẹ vài chuyện không để cho mình nghĩ sai, chỉ sợ chính hắn mong muốn đơn phương hiểu lầm ý đối phương, về sau còn chẳng làm bạn được, kết quả... đột nhiên gào lên một tiếng, hình như là... xong rồi!
Lưu Viện biết tính cách Hạ Minh, anh ấy đã nói rồi, mình còn ngượng ngùng gì nữa? Đi đến bên cạnh, lần đầu tiên kéo tay anh nói:
- Em tới theo anh, anh cũng theo em chứ?
Hạ Minh cười, một mặt cười ngây ngô...
Nhìn đến đây, Phương Chính và Hồng Hài Nhi lắc đầu, triệt để tuyệt vọng, rụt đầu về về, một lớn một nhỏ gật gù đắc ý rời đi.
Mặc dù chuyện nơi đây tạm thời giải quyết, nhưng khô hạn kéo dài, ai cũng không chắc sẽ xảy ra lần nữa hay không.
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi khẽ nói:
- Sư phụ, kỳ thật nơi này có nước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất