Chương 341: Muốn Xuống Núi
Phương Chính gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, A Di Đà Phật, cảm ơn thí chủ đã giải thích, thí chủ đi thong thả.
Nói xong, Phương Chính xoay người đi về Phật đường.
Tào Xán sững sờ, hòa thượng này rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn biết mình muốn làm gì? Nghĩ đến đây, Tào Xán cau mày, sau khi khẳng định bản thân không nói cho bất kỳ ai về ý tưởng của mình bèn dẫn Tào Tuyết Kha rời đi.
Trên đường, Tào Tuyết Kha ngây thơ hỏi:
- Cha ơi, uyên ương mái đều chết rồi, uyên ương trống cũng chết theo, thật đáng thương. Nếu như con là uyên ương mái, con sẽ hi vọng nó sẽ sống thật vui vẻ...
Tào Xán hơi đứng lại, thấp giọng hỏi:
- Nếu như uyên ương trống chết rồi có thể cứu sống uyên ương mái thì sao?
Tào Tuyết Kha ôm chặt con thỏ trong ngực nói:
- Không muốn... Uyên ương mái chết rồi, uyên ương trống sẽ rất đau lòng mà chết theo. Không có uyên ương trống, uyên ương mái cũng sẽ đau lòng như vậy, cũng sẽ chết...
Tào Xán không nói tiếng nào dẫn theo Tào Tuyết Kha xuống núi, chạy xe máy về nhà, chỉ là trên đường thường xuyên thất thần.
Mà ngay trong lúc này, Phương Chính cũng đang thất thần, bởi vì hôm nay hắn mở thiên nhãn, nhìn thấy được vài thứ hắn không muốn nhìn.
Phương Chính chắp tay trước ngực, niệm một câu:
- Ôi, A Di Đà Phật.
Về đến nhà, Tào Xán đến cửa cũng không vào, thả Tào Tuyết Kha xuống liền chạy xe đi làm. Nhưng mà hắn cũng không nhìn thấy, Tào Tuyết Kha không trở về nhà mà là len lén mang theo cái rổ chạy ra ngoài.
Cả một ngày, Tào Xán vẫn cố gắng tăng ca làm việc như cũ, nhưng trong đầu vẫn luôn hiện lên tin đồn trước đó nghe được, thế nhưng mỗi khi hắn có cách, lại sẽ nhớ đến vấn đề Phương Chính hỏi hắn, cùng với câu trả lời của Tào Tuyết Kha. Tất cả những thứ này đều đan xen trong lòng của hắn, hắn có chút mờ mịt...
Đợi khi Tào Xán về đến nhà chỉ thấy Lý Hương đang ngồi đó khóc...
Tào Xán trong lòng run lên, chạy tới hỏi:
- Làm sao vậy?
Hỏi xong, Tào Xán vụt chạy vào phòng.
Lý Hương gọi Tào Xán lại:
- Đừng vào, con vừa ngủ.
Tào Xán mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống hỏi:
- Đừng khóc nữa, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.
Lý Hương chỉ vào một cái rổ nhỏ đầy nấm trên đất nói:
- Không phải cái này, anh nhìn cái này xem...
Nấm này loại gì cũng có, có cái còn có màu sắc, hiển nhiên là có độc.
Tào Xán nhướng mày nói:
- Em hái sao? Có một ít là nấm độc, nấm bình thường mang đi bán cũng không dược bao nhiêu tiền, hơn nữa cũng không dễ bán.
Lý Hương nói:
- Không phải, là Tuyết Kha hái.
Tào Xán ngây người, trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Đứa bé này...
Lý Hương nói:
- Khi quay về nó có vẻ mệt mỏi, em bảo nó lên giường ngủ rồi.
Đêm đến, Tào Xán ngồi trên giường, ôm Tào Tuyết Kha hỏi:
- Tuyết Kha, hôm nay sao lại đi hái nấm?
- Ba mỗi ngày đều ăn bánh bột ngô, Tuyết Kha muốn tìm đồ ăn ngon cho ba ăn. Trước kia ba thích ăn nấm nhất... Nhưng mà sau này ba mỗi ngày đi làm, không có thời gian hái nấm.
Tào Tuyết Kha cười rất ngọt ngào, trong lòng Tào Xán cũng rất ngọt ngào, nhưng sâu trong thâm tâm lại càng là đau thấu tâm can. Chỉ là trên mặt vẫn đang cười...
Lý Hương ở bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, hiển nhiên cũng đang kìm nén nước mắt.
Tào Tuyết Kha vung tay nhỏ, con mắt cười thành trăng non. Trong ngực, con thỏ thiếu một lỗ tai lại cúi đầu.
- Ba, mẹ, Tuyết Kha lớn rồi, hôm nay con lên núi đi thật xa, hái thật nhiều nấm nữa. Đợi con lớn thêm chút nữa, con sẽ đi học, nghe các cô chú nói, đi học rồi liền có thể có công việc tốt, có thể mua thật nhiều quần áo đẹp, đồ ăn ngon, đến lúc đó Tuyết Kha mua thật nhiều thật nhiều cho bọn họ...
Nhìn con gái hiểu chuyện trong lòng, Tào Xán rốt cục hạ quyết tâm! Bất luận như thế nào...
Ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng, Phương Chính duỗi lưng một cái, quét dọn Phật đường, ăn điểm tâm.
Hầu Tử chạy thật sớm đi mở cửa chùa, kết quả bên ngoài trống không. Lúc ăn cơm, Hầu Tử tò mò hỏi:
- Sư phụ, hai vị thí chủ hôm qua sao không đến?
Phương Chính thản nhiên nói:
- Đến thì đến, không đến thì không đến, tại sao nhất định phải đến?
Hầu Tử ngạc nhiên, gãi gãi đầu nói:
- Mọi ngày họ đều đến rất sớm mà.
Hồng Hài Nhi khôn khéo hơn, đảo mắt nói:
- Sư phụ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta có xuống núi không?
Phương Chính cười hỏi:
- Xuống núi làm gì?
- Cứu người chứ sao! Người ta nếu xày ra chuyện, chúng ta là đệ tử Phật gia, lẽ nào không đi cứu người sao?
Hồng Hài Nhi nói rất hay, có điều trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có nó mới biết.
Độc Lang bĩu môi nói:
- Sư đệ, đệ muốn xuống núi chơi đúng không? đệ xem ta, mỗi ngày làm mưa đến mệt như thế, cả ngày đều không thể ra ngoài. Dù cho ra ngoài, đệ có tinh lực sao? Sư phụ, người nhìn con như thế làm gì?
Hồng Hài Nhi gấp gáp, thật sự là nó giả bệnh, chẳng qua đó cũng là có bản lĩnh giả trang! Trên núi cho dù tốt cũng là một mảnh đất nhỏ, ở lâu cũng phát chán. Thật không dễ có dịp đi ra ngoài, đương nhiên phải cố gắng tranh thủ một chút. Nó nước mắt đầm đìa mà nhìn Phương Chính, đợi Phương Chính quyết định.
Phương Chính nói:
- Vi sư trước đó có nói qua, theo thứ tự mà làm. Lần đầu tiên ta dẫn theo Tịnh Tâm ra ngoài, lần thứ hai bởi vì tình huống đặc biệt cũng dẫn theo Tịnh Tâm đi, lần thứ ba này sao.
Độc Lang, Tùng Thử, Hầu Tử, Hồng Hài Nhi cùng duỗi cổ mở to mắt, mặt trông đợi mà nhìn Phương Chính.
Phương Chính buông đũa xuống, nói:
- Vi sư quyết định dẫn Hầu Tử ra ngoài.
Hồng Hài Nhi vừa nghe xong trực tiếp ôm đầu giả chết:
- Ai da, ai da, ai da, đầu choáng váng rồi, buổi tối không làm mưa được rồi.
Hầu Tử sợ hết hồn, tuy rằng Hồng Hài Nhi hay bịp bợm, nhưng mà việc làm mưa khôi phục nguồn nước ở đây còn phải dựa vào nó. Nếu nó không làm việc, như vậy làm sao được? Hầu Tử đang định nói liền nghe thấy Phương Chính cười ha hả nói:
- Tịnh Tâm, nếu đã đau đầu thì đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay vi sư cũng là kinh ý đại phát, chuẩn bị trước tiên niệm ba giờ để làm nóng người.
Hồng Hài Nhi nghe xong lập tức ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng nói:
- Sư phụ, vì thôn dân dưới núi, vì chính khí của trời đất, vì... vì...
Đứa nhỏ này phát hiện vốn từ nghèo nàn, sau đó trực tiếp nói câu kết:
- Tóm lại con vẫn làm được, có thể chịu đựng!
Phương Chính hỏi:
- Có thể làm mưa rồi sao?
Hồng Hài Nhi nói:
- Đương nhiên! Nhất định được!
- Ừ, tiếng Đông Bắc học rất tốt, được rồi, ăn cơm thôi.
Phương Chính nói xong, mọi người tiếp tục ăn cơm, ăn cơm xong Phương Chính mang theo Hầu Tử xuống núi.
Xuống núi rồi Phương Chính liền dẫn Hầu Tử đi ra ngoài thôn, Tào Xán ở đâu Phương Chính phần nào đoán được. Bởi vì trong kí ức của Tào Xán, hắn nhìn thấy rất nhiều núi cùng con đường có kí hiệu, nhất là mỏ quặng, toàn bộ Tòng Võ huyện chỉ có một mỏ quặng, từ đó suy ra không khó xác định vị trí nhà của Tào Xán.
Phương Chính dẫn Hầu Tử ra ngoài thôn liền lập tức bắt đầu chạy, không có cách nào, không có phương tiện giao thông chỉ có thể dựa vào chạy.
Hầu tử đi theo Phương Chính, mặt đầy đau khổ, sớm biết đi ra ngoài là phải chạy, nó cũng không xuống núi.
Tế này phải chạy tới khi nào?
Bởi vì sắc trời còn sớm, trên đường cũng không có người, càng không có xe để đi nhờ, một người một khỉ chỉ có thể cắm đầu chạy.