Chương 345: Rút Thưởng
Tỉnh Nghiên lắc đầu, mặt oan ức bỏ đi:
- Pháp sư, ngài thật lười quá! Việc đều ném cho tôi, mình thì ở trên núi nhởn nhơ, ôi chao, tôi đúng là mệnh khổ mà...
Phương Chính cũng không bị lừa, hắn có thể nhận ra Tỉnh Nghiên đang vui vẻ. Cô rất thích loại cảm giác giúp người này.
Phương Chính mặc dù biết năng lực Tỉnh Nghiên không nhỏ, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cô có khả năng lớn như vậy! Ngày hôm sau hắn đã thấy tin tức và tình hình gia đình Tào Xán trên nhiều trang mạng, cùng với tình trạng của Tào Tuyết Kha, được rất nhiều sự quan tâm, rất nhiều nhà hảo tâm tới tấp để lại lời nhắn.
- Biên tập, nói nhiều như vậy mà không thể để lại số điện thoại sao? Tài khoản ngân hàng cũng được.
- Tôi xem xong cũng phải khóc, không được, tôi muốn quyên tiền, số thẻ, số thẻ đâu!
- Tôi chỉ là người đi làm công, không có nhiều tiền gì, nhưng mà tôi quyên 100!
- Em gái thật tội nghiệp, tiền tiêu vặt tháng này của tôi đều quyên góp hết có được không? Nhưng mà làm sao gửi đây...
- Ông chủ chúng tôi xem xong tin tức này đã lên đường đi rồi, hắn nói số tiền này hắn ra!
- Ông chủ của lầu trên là người tốt, chúc phúc cho hắn.
- Thật là ông chủ tốt, nói tên công ty các cậu để chúng tôi ủng hộ đi!
- Ông chủ chúng tôi nói làm việc tốt không thể để lại tên, nếu không há chẳng phải là quảng cáo rồi sao? Chúc phúc cho cô bé.
...
Ngày thứ ba, Phương Chính nhận được tin nhắn của Tỉnh Nghiên: " Một ông chủ lớn ở xa bay tới đã đưa Tào Tuyết Kha đi, Tào Xán cũng đi cùng. Mọi việc còn lại đều được ông chủ đó lo liệu. Tào Xán nhờ tôi cảm ơn ngài, hắn nói khi trở về nhất định sẽ đến thăm ngài."
Phương Chính nhìn đến đây, hiểu ý cười: " Cảm ơn bần tăng làm gì? Là cô giúp hắn chứ không phải bần tăng, bần tăng cũng chỉ là người truyền lời mà thôi. Chúc mừng cô, sắp được thăng chức rồi."
Tỉnh Nghiên gửi một chuỗi dấu chấm hỏi: "Cái gì???"
Phương Chính lại nói: " Thiên cơ bất khả lộ, người tốt sẽ gặp may mắn."
Đang lúc Tỉnh Nghiên muốn truy hỏi, một người tới tìm cô sau đó nói chuyện vài lời. Khi người kia đi rồi, Tỉnh Nghiên vẫn như đang mơ, liền ôm túi hồ sơ bật cười, gửi tin cho Phương Chính:" Đại sư, ngài thật là thần! Tôi sắp điều chuyển vào thành phố rồi, yên tâm, có thời gian tôi nhất định đến thăm ngài."
Phương Chính cười ha hả, trả lời lại một biểu tượng mặt cười.
Chuyện của Tào Xán giải quyết xong Phương Chính cũng xem như yên tâm. Tuy lần này hắn vẫn dùng phép giấc mộng Hoàng Lương, nhưng cách giải quyết cuối cùng vẫn là không dùng tới phép thuật. Hắn thích cảm giác này, làm người tốt việc tốt, không nhất thiết phải dùng thần thông. Cái cảm giác này làm hắn càng thấy thành tựu hơn... Đồng thời Phương Chính lần nữa cảm nhận được, thiện ý đến từ xã hội này khác xa với những điều xấu xa mà truyền thông đăng tải! Người tốt vẫn còn rất nhiều...
Vào lúc này, Hầu Tử đến gần:
- Sư phụ!
Phương Chính nói:
- Làm sao?
Hầu Tử hỏi:
- Nếu như... con nói là nếu như, nếu như chúng ta không ra tay, Tào Xán thật sự sẽ chọn dùng cái chết để cứu con gái hắn sao?
Phương Chính quả quyết gật đầu.
Vô luận thiên nhãn hay là mộng cảnh tất cả đều rõ ràng. Nếu như Phương Chính không xuất hiện, hậu quả tuyệt đối không chỉ là bi kịch của một gia đình đơn giản như vậy. Một mỏ quặng liên tục có thợ mỏ chết sẽ bị điều tra, ép xuống không được, đến lúc đó chủ nhân mỏ quặng đó chắc chắn gặp xui xẻo. Ném nhiều tiền cải thiện vật chất đều xem như đổ sông đổ biển, có khả năng phải phá sản. Một khi hắn phá sản, những công nhân kia cũng thất nghiệp... Đến cuối cùng nhà Tào Xán có thể nhận được tiền bồi thường không cũng khó mà nói.
Hầu Tử hỏi:
- Sư phụ, một người thật sự sẽ bị bức tới bước này ư? Nếu như chúng ta không ra tay, hắn sẽ hoàn toàn không thấy hi vọng? Hay là nói xã hội này tăm tối khiến người ta không tìm thấy đường đi?
Phương Chính ngẩng đầu nhìn lên trời nói:
- Đường luôn luôn có, chỉ là có người nhìn không thấy mà thôi. Trong cuộc sống, tầm nhìn cao thấp quyết định số lượng và các cách giải quyết của một người khi gặp trở ngại. Chuyện này nếu là Tỉnh Nghiên, cô có thể thông qua giới truyền thông, hoặc các tổ chức công ích nhờ giúp đỡ. Nhưng đối với Tào Xán không hiểu internet, mỗi ngày sớm tối đều ở mỏ than mà nói, hắn không biết rằng trừ người thân, hàng xóm ra còn có những cách mượn tiền của bên ngoài. Cho nên khi hắn làm hết mọi cách mình có thể làm, lại chọn cách mà hắn cho là con đường duy nhất.
- Tịnh Tâm, con mỗi ngày xem tin tức đã xem thấy gì?
Phương Chính bỗng hỏi Hồng Hài Nhi đang ngồi một bên chơi điện thoại.
Hồng Hài Nhi nói:
- Xã hội này thật đen tối, những chuyện lừa gạt hãm hại nhiều vô kể, lại không ai hỏi đến, hoặc là không quản được... Con cảm thấy con người bên ngoài có thể sống sót cũng là kỳ tích.
Phương Chính chợt hỏi:
- Tịnh Tâm, thế giới này lớn bao nhiêu?
Tịnh Tâm lắc đầu.
Phương Chính tiếp tục hỏi:
- Trên thế giới có bao nhiêu người?
Hồng Hài Nhi lập tức trả lời:
- Cái này con biết, sáu tỷ, sắp vượt qua mấy con tiểu yêu trên núi rồi.
Phương Chính liếc mắt, ai hỏi mấy con tiểu yêu các con? Còn nữa, đám tiểu yêu đó không phải đều là kiến tinh sao? Có thể sinh sôi nhiều như vậy... Phương Chính nén xuống khó chịu, tiếp tục hỏi:
- Thế giới này rất lớn, người...
Vốn muốn nói người cũng rất nhiều, nhưng nhớ tới lời của Hồng Hài Nhi liền sửa lại:
- Người cũng không ít, cây cao thì chim gì cũng có. Khi một chuyện được quan tâm chú ý và phát trên tin tức, hoàn toàn không phải bởi vì nó là chuyện phổ biến, nếu không nó cũng không có giá trị gì. Chỉ có những chuyện đặc biệt thi thoảng xảy ra, khá hiếm lạ mới được phát tin. Bằng không nhiều người đi đường như vậy sao không ai đăng tin? Nhưng mà một người đi đường dùng tay không dùng chân sẽ được lên báo?
- Cho nên con nhìn thấy những việc thối nát đó cũng chỉ là một phần hiếm hoi trong xã hội này mà thôi. Con cho rằng thế giới này tối tăm đó là vì con chỉ nhìn chăm chăm vào mặt tối, nhìn nhiều rồi thì cảm thấy tối thật.
Hồng Hài Nhi sờ sờ cằm:
- Sư phụ, người nói dường như cũng có lý.
Phương Chính lại nói với Hầu Tử:
- Cho nên không phải xã hội đen tối khiến Tào Xán nhìn không thấy đường, mà là vì bản thân hắn không nhìn ra. Sự thật chứng minh khi việc của hắn được mọi người biết, hắn nhận được nhiều sự quan tâm giúp đỡ của mọi người mà không phải là ác ý. Chẳng lẽ không đúng sao?
Hầu Tử gật đầu, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, đệ tử đã hiểu rồi.
Hồng Hài Nhi cũng lâm vào trầm tư...
Đúng lúc này một âm thanh đã lâu không thấy vang lên.
- Đinh! Chúc mừng ngươi lại giúp đỡ một người. Có muốn rút thưởng không?
- Rút!
Loại chuyện tốt này làm sao Phương Chính có thể bỏ qua?
Hệ thống nói:
- Đinh! Chúc mừng ngươi nhận được một tượng Bồ Tát mới, mời đến Vạn Phật Bài xem.
Phương Chính kinh ngạc:
- Thưởng tượng Bồ Tát? Hệ thống, lần này thưởng đồ tốt như vậy à?