Chương 346: Cảnh Bình An Của Nhất Chỉ Tự
- Đã nói với ngươi rồi, một người làm việc thiện chỉ là tiểu thiện, dẫn người làm việc thiện mới là đại thiện. Bất quá ban thưởng lần này xem như không tệ...
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe xong, trong lòng khẽ động, nhanh chóng chạy vào Phật đường thăm dò, hắn có cảm giác, Bồ Tát lần này có thể sẽ có chút khác biệt!
Tiến vào điện Vạn Phật, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy bên trong quả nhiên nhiều thêm một pho tượng Bồ Tát! Bồ Tát kia đầu đội mũ Bì Lô, thân khoác áo cà sa, một tay cầm tích trượng, một tay cầm hoa sen, ngồi ngay ngắn trên lưng một quái thú, con thú này, đầu Hổ, một sừng, tai Chó, thân Rồng, đuôi Sư tử, mũi Kỳ Lân.
Nhìn thấy hình tượng này, Phương Chính liền biết đây là ai.
Phương Chính chắp tay trước ngực, chào nói:
-Cung nghênh Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Lần này tới chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát, thú đang cưỡi kia chính là tọa kỵ của ngài, Đế Thính.
Địa Tạng Vương Bồ Tát tọa trấn Lục Đạo, chia ra thành sáu phân thân, phân ra trấn áp sáu miền Lục Đạo, phát tâm Đại Nguyện "Địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật; chúng sanh độ hết rồi, tôi mới chứng bồ-đề". Chính là một công đức vô lượng, là một Bồ Tát lòng mang đại từ bi. Cũng là vị Bồ Tát mà Phương Chính cực kỳ tôn trọng.
Tọa kỵ của Địa Tạng Vương Bồ Tát - Đế Thính cũng không phải dị thú bình thường, độc giác của nó tượng trưng cho khả năng tiếp nhận tin tức từ vũ trụ, như một "Dây anten", cũng có thể dùng để tấn công hoặc tự vệ. Tai Chó của nó là để nghe thanh âm từ vũ trụ, rồi truyền lại cho con người giúp phân biệt đúng sai. Thân Rồng biểu thị sự tốt lành, đầu Hổ biểu thị trí dũng, dù khó khăn vẫn dũng cảm tiến tới, quyết không nhượng bộ, đuôi Sư tử biểu thị tính nhẫn nại, có hùng tâm, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần kiên trì sẽ thắng lợi, chân Kỳ Lân tượng trưng cho sóng yên biển lặng, thiện chí giúp người, ở chung hòa thuận, vì thiện tâm chính là điều tốt đẹp.
Có thể nói, Đế Thính là tập hợp thân thể của vô số Thụy Thú, hợp thành một Thụy Thú đặc biệt! Không phải bình thường.
-Không biết bần tăng có thể mượn năng lực của Đế Thính hay không.
Phương Chính nghĩ đến chỗ này, lập tức khởi động ý niệm để tìm kiếm, kết quả hắn kinh ngạc phát hiện, Địa Tạng Vương Bồ Tát vậy mà lại thật sự cho hắn một loại năng lực đặc biệt, Địa Ngục Chi Môn! Nhưng những năng lực khác lại không có, năng lực của Đế Thính, Phương Chính không thể sử dụng.
-Đừng tham lam, ngươi càng muốn mượn nhiều thần lực, cần tu hành nhiều hơn. Công đức đến, tự nhiên có thể tiếp thu càng nhiều thần lực giá trị.
Hệ thống nhắc nhở.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quả thật rất thèm muốn các phép thần thông của Đế Thính, đồng thời cũng cảm thấy hứng thú đối với năng lực Lục Đạo của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Quan trọng nhất chính là, hắn muốn nhìn thử một chút, thế gian thật sự có luân hồi hay không, thật sự có quỷ quái hay không...
Đáng tiếc, năng lực không đủ, cũng chỉ đành từ bỏ. Tranh thủ thời gian quan sát năng lực Địa Ngục Chi Môn...
Địa Ngục Chi Môn, có thể kéo kẻ ác vào Địa Ngục Quỷ Môn Quan, bên trong liên thông mười tám tầng Địa Ngục, là một nơi trừng phạt vô cùng kinh khủng. Bất luận kẻ nào cũng có thể bị ném vào, sau đó, Địa Ngục Chi Môn sẽ căn cứ vào tội ác, nghiệp lực, công đức của đối phương rồi đưa ra phán đoán, cuối cùng tiến hành xử phạt. Mười tám tầng Địa Ngục, có thể chiêu đãi đối phương một bữa tiệc trừng phạt vô cùng thịnh soạn, khi nào tẩy sạch được tất cả tội nghiệt, mới có thể bị ném ra ngoài. Mà việc này sẽ khắc sâu trong linh hồn đối phương, cảnh cáo đối phương không được làm ác nữa, đồng thời, kẻ đó cũng không cách nào kể ra bên ngoài những chuyện mà kẻ đó phải nếm trải
Nhưng Địa Ngục Chi Môn sẽ không giết chết bất kì ai, nơi này chỉ là một địa phương dùng để tẩy trừ tội lỗi, tương tự như lại được tái sinh, tất cả tội nghiệt và nghiệp lực đều sẽ được tẩy trừ. Nhưng nếu như tái phạm sai lầm, dạy mãi không sửa, nghiệp lực kẻ đó sẽ gia tăng gấp bội! Khi ấy lúc tiến vào Địa Ngục Chi Môn một lần nữa, thống khổ phải nhận cũng tăng gấp bội. Đương nhiên, từ xưa đến nay, chưa có ai đủ dũng khí tiến vào Địa Ngục lần thứ hai...
Sau khi Phương Chính xem hết các loại năng lực của Địa Ngục Chi Môn, liền nhếch nhếch miệng, cái này hơi bị mạnh nha! Đây cũng không phải thể nghiệm hư ảo như Nhất Mộng Hoàng Lương, mà là hàng thật việc thật nha! Nếu ai bị lôi vào, kết quả à, Phương Chính xem chừng sẽ rất là thoải mái.
-Được, sau này còn ai dám trêu chọc bần tăng, liền ném ngay vào hưởng thụ bàn tiệc này cho đã đi.
Phương Chính âm thầm cười ha hả trong lòng.
Ngày lại ngày trôi qua, mặc dù danh tiếng Nhất Chỉ tự càng ngày càng lớn, nhưng khách hành hương lại không đến được bao nhiêu. Đối với điều này, Phương Chính cũng không còn cách nào, Nhất Chỉ tự chùa thực sự quá hẻo lánh, đằng sau là Đại Sơn không một bóng người, tiếp theo Đại Sơn, là một quốc gia khác, mà người của quốc gia khác cũng sẽ không chạy đến đây chỉ để cầu phật. Trước mặt là những vùng đất và làng mạc khác nhau, huyện thành gần nhất là huyện Tùng Vũ, tiếp đó là thành phố Hắc Sơn. Đừng nói chi huyện Tùng Vũ, kể cả như thành phố Hắc Sơn, hiện tại vẫn chưa thông đường sắt cao tốc được, chỉ có tàu hỏa hằng ngày tu tu chạy.
Bởi vì thành phố Hắc Sơn nằm ở góc chết, lại không có cảnh quan đặc biệt nào, hay loại tài nguyên khóang sản quan trọng nào, cho nên đất nước giống như căn bản không có ý định sửa chữa đường sắt cao tốc. Chí ít trước mắt là không có hi vọng...
Mấy năm trước, quốc gia cho phép khai thác cây rừng, khi đó thành phố Hắc Sơn cũng sôi nổi một hồi, rất nhiều ông chủ phất lên từ việc đốn cây lấy gỗ này. Nhưng đến năm nay, từ sớm đã không còn cho phép đốn cây, nên các nhà máy gia công vật liệu gỗ, các sản nghiệp liên quan đến việc đốn gỗ, dường như lụn bại chỉ trong vòng một đêm.
Đông Phong, nơi dùng gỗ để xây dựng một nhà ga xe lửa, lúc này không thể vay mượn thêm được nữa. Bởi vậy, giao thông của thành phố Hắc Sơn không thuận lợi, người dân trong thành phố cũng gặp khó khăn trong việc lưu thông. Lại thêm việc thành phố Hắc Sơn không có thứ gì có thể thu hút nhân khẩu ngoại tỉnh, cho nên nhân khẩu ở đây cơ bản vẫn là những người dân cố cựu kia. Mỗi năm không ít người đi, thị trưởng đã mừng tụng A Di Đà Phật…
Nhân khẩu cố định, lưu thông nhỏ hẹp, khiến núi Nhất Chỉ càng trở nên xa xôi, trên cơ bản chính là một nơi hiếm có. Điều này cũng tạo nên việc mặc dù danh tiếng núi Nhất Chỉ đang lớn mạnh dần, nhưng khách hành hương từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy tăng mạnh.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là vì danh tiếng Nhất Chỉ tự không bằng các chùa miếu lâu năm uy tín kia...
Những đạo lý này đương nhiên Phương Chính hiểu rõ, may mắn là hắn cũng không vội, hắn tin tưởng, chỉ cần phát triển thật tốt, đi bước nào tích đức hành thiện đước đó, tất cả rồi cũng sẽ có.
Một ngày này, Phương Chính đang hóng mát phía sau rừng trúc, chợt thấy một con sóc chạy tới, hét lớn:
-Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, người mau đi xem một chút đi!
Phương Chính có chút im lặng quan sát con sóc, vì sao lúc nào cũng gọi sư phụ không xong rồi? Đây là muốn hắn nhanh chóng không xong sao?
-Tịnh Khoan, đừng có lần nào cũng nôn nôn nóng nóng, nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phương Chính đứng dậy, hỏi.
-Lúc nãy con mới đi chơi ở núi Thông Thiên, kết quả thấy có người vây bắt... Một thứ rất lớn, còn đang kêu rên rất to, là một con lợn rừng bị bong tróc da thịt đến mức chảy máu. Những người kia còn mang theo chó lớn, để đuổi bắt lợn rừng nữa... Lợn rừng thật đáng thương.
Con sóc nước mắt đầm đìa.
Phương Chính nghe xong, lập tức nhíu chặt mày lại.
Nếu nói một nơi ở chốn thâm sơn cùng cốc như thôn Nhất Chỉ này có thứ gì thu hút người bên ngoài, chính là núi Thông Thiên và đặc biệt là núi Trấn Ngân ở phía sau! Trong núi đầy rẫy hoẵng hươu, hươu rừng, lợn rừng thành đàn, sản vật vô cùng phong phú. Điều này đưa tới không ít những kẻ săn trộm sản vật.
Nói cho đúng, bọn hắn cũng không phải kẻ săn trộm sản vật chuyên nghiệp, mà là những tên nhờ vào chút mánh khóe đặc thù lấy được súng hơi, hoặc dùng nỏ tự chế, chạy đến rừng Đại Sơn thể nghiệm khoái cảm đi săn ngớ ngẩn khốn nạn!