Chương 37: Tin Phục
Đối với cái này, Độc Lang không chút khách khí sờ soạng một cái trên mông hắn, hai con hàng này tưởng rằng Độc Lang coi trọng hắn, thời điểm lên núi, mập mạp sống chết che mông lại, lách qua, để đám người kia dở khóc dở cười.
Mà Phương Chính, cũng không nhàn rỗi, thời điểm mấy người xuống núi, hắn đã tranh thủ vào nấu cơm, lượng cơm không đủ lớn nhưng đủ cho năm người ăn lửng dạ.
Không phải hắn không hào phóng, mà hắn thật sự không đủ gạo! Hắn vẫn phải lo vấn đề mùa đông này nên trải qua thế nào đây.
Tới tới lui lui, giày vò đến tận buổi trưa, một thùng nước cuối cùng đổ vào phật vạc, để nước trong vạch hoàn toàn tràn đầy!
Mập mạp và hầu tử đều nhảy dựng lên, sau đó ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, phù phù đặt mông ngồi dưới đất, sống chết không nổi.
-Mập mạp, hầu tử, hai vị thí chủ không sao chứ?
Ba nữ cũng không khá khẩm gì, ba người đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, mặc dù không phải khiêng vác nặng, nhưng lên lên xuống xuống núi chục lần, cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Mập mạp thở không ra hơi, mí mắt chẳng muốn nhấc một chút nói:
-Không có chuyện, thật sự là gặp quỷ, lúc làm việc không cảm giác bị mệt mỏi. Cái này vừa hoàn thành, nghỉ ngơi, cảm giác toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, không muốn động đậy gì.
Hầu tử thuận thế nằm trên mặt đất, nói theo:
-Thật sự không thể động, hiện tại tôi chỉ muốn nằm đây, ngủ một giấc.
-Không phải Bàn gia không chịu khó, thật sự bởi lực hút của Địa Cầu quá lớn!
Mập mạp nói theo.
Đúng vào lúc này, Phương Chính lấy ra một cái thúng nước nhỏ, từ trong phật vạc múc ra một bầu nước lại một bầu nước, sau đó đặt trước mặt mấy người, nói một câu phật hiệu:
-A Di Đà Phật, các vị thí chủ, uống nước đi. Nước này có thể giúp mọi người bổ sung thể lực, gia tốc khôi phục.
-Đại sư, tôi không có tí sức lực nào.
Mập mạp mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Cũng may Lư Tiểu Nhã và Nguyễn Dĩnh còn có sức lực, đứng lên, hai người múc nước cho mập mạp và hầu tử.
Mập mạp nhìn thấy, phàn nàn:
-Đại sư, trước đó ngài đã nói cho chúng tôi uống loại nước kia. Ngài làm sao còn cho chúng tôi uống nước này, loại nước này chúng tôi đã uống đủ dưới núi rồi. Mặc dù hương vị không tệ, nhưng lại kém xa loại nước kia.
Phương Chính cười ha ha nói:
-Đó là Vô Căn thủy, là nước sau khi bần tăng khai phật quang, hương vị tự nhiên không giống. Nhưng trên thực tế, hai cái này đều là một loại nước.
-Thật hay giả?
Mập mạp sửng sốt một chút, uống một ngụm nước Nguyễn Dĩnh đưa cho, lập tức tin! Nói xong không còn khí lực, kết quả lập tức bắt lấy bầu nước, uống ừng ực ừng ực!
Đúng như lời Phương Chính nói, sau khi nước này tiến vào cơ thể, sẽ chảy qua tất cả tế bào, bổ sung nước và năng lượng cho tế bào, rất nhanh giảm mệt mỏi.
Uống một bầu nước xong, mập mạp rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều, khí lực cũng tăng lên mấy phần.
Bây giờ không cần Nguyễn Dĩnh lấy hộ, hắn ngồi bên cạnh thùng nước, một bầu tiếp lấy một bầu uống, một bên uống một bên hô hào:
-Thống khoái! Thoải mái!
Hầu tử một bên khác cũng không kém, ba nữ thấy vậy cũng uống nước theo.
Ngay khi mấy người đang uống hăng say, thùng nước đột nhiên bị Phương Chính xách đi.
-Ai ai ai... Đại sư, đã nói xong, bao no đâu?
Mập mạp không làm, ngao ngao kêu lên.
Phương Chính cười nói:
-Thí chủ, uống nhiều sao no được.
-Uống no mới tốt, tôi sắp chết đói rồi.
Mập mạp sờ cái bụng, kêu oai oái.
-Đúng đấy, đại sư, chúng tôi vẫn còn chưa uống no đâu.
Giang Đình cũng nói.
Phương Chính cười nói:
-Mọi người nhất định phải uống nước, uống đến no bụng?
-Nhất định!
-Nhất định!
Năm người liều mạng gật đầu, một mặt bộ dáng nghiêm túc, không cho ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Phương Chính gật gật đầu, buông thùng nước xuống, nhưng sau đó xoay người rời đi vừa đi vừa nói:
-Thế này cũng tốt, bớt cơm của bần tăng. Chùa miếu của bần tăng là chùa miếu nhỏ, cơm chính là đồ hiếm. Các vị thí chủ không ăn để bần tăng bớt lo.
-Đại sư! Đợi một chút, ngài vừa nói cái gì?
Mập mạp đang định uống thêm một ngụm nước nữa, nghe được Phương Chính, lập tức kêu lên.
Phương Chính nói:
-Thí chủ nghe được cái gì, bần tăng nói đúng cái đấy.
-Đa tạ đại sư!
Mập mạp lập tức kêu lên, mặc dù nước uống rất ngon, nhưng uống quá nhiều cũng không gánh được, mấu chốt là, nước không đỡ đói a! Nghe có cơm, con hàng này lập tức đầy máu sống lại, nhảy dựng lên, cười ha ha.
Mấy người hầu tử đều không phải kẻ điếc, cũng cười theo, nói cảm ơn liên tục.
Phương Chính khẽ lắc đầu, xốc nồi cơm lên, sau một khắc sương mù trắng bay lên, hương khí bốn phía!
Mùi thơm thuộc về tinh gạo tràn ngập toàn bộ phòng bếp, năm người dùng sức hít lấy sương trắng, biểu lộ một mặt say mê. Lần thứ nhất, bọn hắn cảm thấy cơm lại thơm đến vậy.
-Đại sư, đây là gạo gì? Tại sao lại thơm như vậy?
Giang Đình tò mò hỏi.
Phương Chính ha ha cười nói:
-Phật nói: Không thể nói. Các vị thí chủ, ăn thôi?
-Ăn!
Năm người trăm miệng một lời, lúc này đầu óc tất cả mọi người đã triệt để cái đói chiếm cứ.
Bọn họ đã hoàn toàn tín nhiệm Phương Chính, sớm mất hết đi các loại đề phòng và cẩn thận lúc lên núi.
Phương Chính gật gật đầu, một người bới thêm một bát nữa.
-Đại sư, đồ ăn đâu?
Mập mạp bưng cơm nói.
Phương Chính cười khổ nói:
-Bần tăng ở nơi khỉ ho cò gáy này, lấy đâu ra đồ ăn? Sắp đến mùa đông rồi, không có rau xanh để ăn. Nếu nhất định muốn ăn, tôi còn có một ít rau dại, mọi người có thể thử.
-A?
Mập mạp trợn tròn mắt, Giang Đình cũng mộng bức, mặc dù cơm rất thơm, nhưng ăn hết cơm trắng, cái này cũng…
Không đợi Giang Đình nói cái gì, đã nghe thấy tiếng nhèm nhẹp nhèm nhẹp bên tai không dứt, Giang Đình vừa nghiêng đầu, chỉ sau lưng mập mạp, kêu lên:
-Mập mạp, nhìn kìa!
Mập mạp cũng nhìn theo, chỉ thấy hầu tử, Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh ba người đang điên cuồng ăn cơm, biểu lộ hung ác kia phảng phất loại gạo loại cơm này chính là kẻ thù của bọn hắn! Tốc độ cực nhanh!
Một màn này hai người khá quen, lúc thời điểm trước uống nước cũng là vẻ mặt này!
Nghĩ đến đây chính là cơm được nấu từ Vô Căn thủy, hương vị tất nhiên không phải bình thường. Thế là hai người cũng bắt đầu ăn, một miếng cơm vào miệng, nhai, mùi thơm lan tỏa, ngon tuyệt!
Cơm tròn hạt, một tầng bên ngoài phảng phất như nhựa bọc cây, nhẹ nhàng khẽ cắn, giống như có nước ngọt trong cơm trào ra, tràn đầy mùi thơm!
Thơm!
Thật sự thơm!
Đây là suy nghĩ trong lòng hai người, mà hành động chính là ăn ăn ăn.
Có điều mập mạp còn băn khoăn rau dại Phương Chính nói, cho rằng rau dại ở đây tất nhiên không phải vật phàm, thế là để ý, thừa dịp mọi người không chú ý, trước kẹp một miếng, nếm thử hương vị.
Nếu như ăn ngon, hắn chuẩn bị một người len lén xử lý hết.
Kết quả vừa vào miệng, kém chút nôn, trong lòng kêu to: Cái méo gì thế này!
Cũng may cơm ăn ngon, nhịn được.
Phương Chính xác định mập mạp không ăn rau dại, lúc này mới thu rau dại vào.
Mặc dù rau dại không thể ăn, nhưng dù sao nó cũng là thực phẩm xanh, hắn muốn qua mùa đông tự nhiên cần bổ sung vitamin, rau dại tự nhiên không thể thiếu.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long