Chương 382: Đứng Dậy!
Lỗ Chính ngẩng đầu nhìn bóng đang bay tới, trong đầu hiện lên điểm số 70:70, nghĩ đến đồng đội cùng Trần Vỹ ủng hộ, nghĩ đến cục diện trước đó đội Trần Vỹ dưới sự trợ giúp của Độc Lang dẫn đầu, lại nghĩ đến mấy lần mình bất tiện làm vướng chân... Trong lòng Lỗ Chính lửa cháy hừng hực!
Một tín niệm lần nữa vang lên trong lòng Lỗ Chính:
- Mình có thể làm! Mình có thể làm được! Mình có thể làm được! Mình không phải là tạ kéo chân, mình phải đón được quả bóng này vì đồng đội, mình phải chiến thắng! Chiến thắng!
Trong lòng đang gào thét, miệng cũng vô thức gào lên:
- Chiến thắng!
Lỗ Chính cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, đôi chân thật lâu không có cảm giác phảng phất như đột nhiên có cảm giác, dùng sức đạp một cái, Lỗ Chính hô lên một tiếng bỗng đứng dậy!
Trong nháy mắt đó, dường như cả thế giới đều dừng lại, ánh mắt mọi người đều ngớ ra! Trong nháy mắt đó Lỗ Chính tựa như nắm giữ cả thế giới! Hắn đứng lên rồi! Hắn đứng lên rồi! Hắn đã có thể đứng lên, đã vậy nhảy lên thì lại thế nào?
Sau đó Lỗ Chính nhảy lên. Tuy bởi vì chân vừa đứng lên không có nhiều sức. nhưng hắn vẫn nhảy lên.
Đúng lúc này lưng bị người kéo một cái, cả người bay lên không trung, chụp lấy bóng.
- A Di Đà Phật, thí chủ, úp rổ nào!
Giọng nói Phương Chính truyền tới, đồng thời Lỗ Chính cảm thấy một luồng sức mạnh truyền đến, thân bất do kỷ bay ra! Người ở trên không, khung rổ ở gần trước mắt! Lỗ Chính nằm mơ cũng nghĩ đến úp rổ, tư thế úp rổ biểu diễn vô số lần trong đầu. Lần này, hắn theo bản năng điều khiển thân thể, ôm bóng ném vào khung rổ!
Hắn nhớ rõ có người từng nói: Thế nào là úp rổ? Là đem hết sức lực cả người ném bóng vào rổ, đập nát hết tất cả, đập nát rổ, đập nát bóng! Dùng sức mạnh chứng minh bản thân, dùng sức mạnh nghiền nát tất cả, dùng sức mạnh chinh phục tất cả, giành được chiến thắng!
- Aa!
Lỗ Chính dùng hết sức thét lên!
Giơ cao cánh tay đập xuống!
Bịch!
Một tiếng vang thật lớn! Tiếng vang động trời!
Nháy mắt ánh mắt mọi người đều đờ ra.
- Trời ạ!
- Thật mạnh mẽ!
- Mẹ ơi đó còn là người à?
- Biến thái thật, thế mà ném một người lên cao như vậy! Hòa thượng là Tôn Ngộ Không hả?
...
Không sai, mọi người kinh thán không phải là Lỗ Chính úp rổ, mà là Phương Chính lại ném người lên cao như vậy!
Vương Khôn vỗ vỗ vai Trần Vỹ nói:
- Trần Vỹ, sau này cậu làm màu nữa, tớ nhờ đại sư ném cậu vào hầm cầu.
- Làm không được, cái này quá mạnh rồi...
Trần Vỹ cười khổ nói.
Chẳng qua tiếng bàn tán này rất thấp, Lỗ Chính hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng úp rổ, cái gì cũng không nghe được.
Phương Chính nghe thấy mặt hơi đỏ lên nhưng cũng xem như chưa nghe gì, sớm chạy qua dưới rổ đỡ lấy Lỗ Chính.
Lỗ Chính lúc này mới hồi thần, mặt đầy xúc động nhìn Phương Chính nói:
- Đại sư... Tôi...tôi úp rổ rồi.
- Ừ, úp rổ rồi, phiền cậu đưa vòng rổ cho tôi được không?
Phương Chính khổ sở nhìn Lỗ Chính.
Lỗ Chính bấy giờ mới phát hiện hắn dùng toàn lực úp rổ, vậy mà giật luôn vòng rổ xuống rồi! Lập tức khuôn mặt đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ nhìn bốn phía xung quanh. Hắn biết rõ tiểu khu xưởng thuốc lá là sân bóng rổ gần trường học nhất, tuy tiểu khu xưởng thuốc lá là cư xá cũ, năm tháng qua lâu những công trình công cộng này không được tu sửa, phơi gió dầm mưa nên bên trong mục nát. Nhưng mà ít ra còn có thể dùng, còn có thể chơi...
Giờ thì hay rồi, hắn chụp một phát, sau này tất cả mọi người đều không thể chơi được nữa.
Phương Chính nhìn vòng rổ trong tay, vỗ vỗ Lỗ Chính nói:
- Chúc mừng cậu, cậu tự đứng vững được rồi.
Lỗ Chính sửng sốt, lúc này mới nhận ra, Phương Chính sớm đã buông tay rồi. Hắn là dựa vào chính sức mình đứng vững, đứng lên được rồi.
- Chúc mừng người anh em!
Đám người Trần Vỹ, Vương Khôn cũng nhìn thấy, tới tấp đi tới chúc mừng.
Trần Vỹ càng là ôm lấy vai Lỗ Chính nói:
- Người anh em, cố lên, sớm ngày hồi phục, chúng ta kề vai chiến đấu!
Vương Khôn kêu to:
- Trần Vỹ cút đi, Lỗ Chính là do tớ phát hiện trước. Phải gia nhập đội bóng của tớ!
- Xéo đi! Ít ra hiện giờ cậu ta vẫn là đội viên của tớ! Hơn nữa, tớ thắng rồi! Đã nói trước rồi, ai thắng là lão đại! Nói cho cậu biết, Lỗ Chính không chỉ là đội viên của tớ, cậu hôm nay còn phải mời cơm!
Trần Vỹ cười sung sướng.
Vương Khôn lập tức liếc hắn một cái:
- Xem như cậu lợi hại!
Nghe hai tên này vì tranh đoạt mình mà cãi nhau, cảm nhận được tình hữu nghị bên trong lời nói thô tục , Lỗ Chính cười.
- Được rồi, Lỗ Chính vừa đứng lên, thân thể không thích hợp quá sức, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi.
Phương Chính đánh gãy lời nói của cả bọn.
Lỗ Chính tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn cảm kích nhìn Phương Chính, hắn không phải kẻ ngốc. Vương Khôn, Trần Vỹ không phải lần đầu tới chơi bóng rổ, nhưng mà mọi việc đã xảy ra đều là từ sau khi Phương Chính đến nhà bọn họ ăn cơm liền bắt đầu, điều này đã nói rõ hết thảy. Hơn nữa, sao khi phấn khích qua đi, hắn bây giờ cũng xác thực là hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi.
Đám người cũng biết rõ điều này, Vương Khôn và Trần Vỹ đồng thời nói:
- Cố lên Lỗ Chính, bắt đầu ngày mai chúng ta cùng chơi bóng.
Lỗ Chính gật đầu đồng ý.
Sau đó mọi người giải tán, Phương Chính đẩy Lỗ Chính tới dưới lầu, cười hỏi:
- Tự mình đi lên hay để bần tăng đẩy cậu lên?
- Tôi tự đi!
Lỗ Chính không chút do dự nói.
Phương Chính cười, hắn cũng không phải thật sự muốn để Lỗ Chính tự mình đi lên, chỉ là muốn nhìn thử xem Lỗ Chính có phải đã có lại niềm tin và ý chí thật không. Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
Xuống lầu dễ, lên lầu khó, Lỗ Chính vừa nãy đã dùng hết sức, làm sao có thể đi lên? Cuối cùng Phương Chính nhấc Lỗ Chính đi lên, Lỗ Chính đỏ bừng mặt nhìn Phương Chính nói:
- Cảm ơn...
- A Di Đà Phật, thí chủ không cần xấu hổ, ngồi xe lăn đi lên cầu thang, đừng nói là cậu, đa số người không ai làm được. Có điều bần tăng tin tưởng rất nhanh cậu sẽ không cần dùng đến thứ này nữa.
Phương Chính vừa nói vừa vỗ vỗ xe lăn.
Lỗ Chính quả quyết gật đầu.
Lúc này Tô Vân và Lỗ Huy trở về, vừa nhìn thấy, Lỗ Chính liền mở miệng kêu lên:
- Cha, mẹ...
- Haha... Lỗ Huy anh có nghe thấy không? Tiểu Chính gọi chúng ta rồi, huhuhu...gọi chúng ta rồi... huhu...
Tô Vân ôm lấy bờ vai Lỗ Huy, lại khóc.
Lỗ Huy nghiêm mặt quát lên:
- Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mẹ con làm nũng à? Làm bóng đèn làm gì?!
Lỗ Chính bị dọa le lưỡi, vội mở cửa đi vào nhà.
Phương Chính thì cười, đi vào nhà Lỗ Huy lần nữa, Phương Chính phát hiện vẫn là căn nhà đó, vẫn là những đồ dùng trong nhà, ánh đèn đó, nhưng ngôi nhà này đã sáng sủa hơn nhiều.
Cơm trưa Phương Chính lại ăn nhờ nhà Lỗ Huy, Lỗ Chính cũng lần đầu tiên không rụt về phòng mà là ngồi ở phòng khách, người một nhà nói nói cười cười vui vẻ hòa thuận. Đương nhiên cũng không thiếu nói lời cảm ơn...
Từ chối Lỗ Huy đưa tiễn và tiền báo đáp, Phương Chính đi tới cửa nhà Vương Khôn.
Kết quả nghe thấy trong nhà Vương Khôn cũng ngập tràn tiếng cười, hiển nhiên những đứa trẻ này cực kỳ thỏa mãn với hành động hôm nay.
Thậm chí Phương Chính còn nghe được Vương Khôn và Trần Vỹ đang ra kiến nghị.
- Các anh chị em, hôm nay chúng ta thành công rồi! Tớ phát hiện, giúp đỡ người khác thoải mái hơn bắt nạt người khác nhiều! Mẹ nó, sau này tớ muốn làm người tốt!
Vương Khôn kêu lên.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~