Chương 384: Vạn Ngôn Đan
Hồng Hài Nhi còn chưa vui vẻ được lâu đã nghe Phương Chính thản nhiên nói:
- Có điều nói dối là tội lớn! Tịnh Tâm, sau này gánh nước gấp đôi!
- Ầy...
Hồng Hài Nhi tròn mắt, sớm biết vậy hắn còn nói dối làm gì, trực tiếp thú tội không phải được rồi sao... Khóc!
Con sóc vừa nghe thầm nghĩ không tốt, muốn trốn đi. Kết quả Phương Chính một phát nắm chặt đuôi nó xách lên.
Con sóc toét miệng cười với Phương Chính, vẻ mặt xin xỏ.
Phương Chính nói:
-Tịnh Khoan, con giúp sư đệ là việc tốt.
Con sóc liền thở phào...
Nhưng mà Phương Chính lại nói:
- Nhưng mà con nhận hối lộ mới giúp, đây cũng là cái sai lớn!
Nói xong Phương Chính đưa qua một cái bát nói:
- Con cũng cùng sư đệ xuống núi gánh nước đi, khi nào nó kết thúc thì khi đó con cũng kết thúc.
Con sóc nhìn cái chén lớn gần bằng nó hai mắt trợn lên suýt chút ngất đi.
Phương Chính cũng không để ý, việc Vô Căn Tịnh Thủy, linh mễ có thể cải thiện thể chất sinh vật hắn đã nhìn thấy rõ ràng từ trên người Độc Lang. Tốc độ sức mạnh gì đó của Độc Lang đã sớm vượt qua phạm trù của sói thường rồi. Con sóc tuy bình thường giả nai nhưng mà nhóc này trước kia một lần chỉ có thể mang về năm sáu hạt thông, gần đây nhất Phương Chính phát hiện, nó vậy mà có thể mang theo túi vải đựng rồi kéo cả túi về, còn có thể trèo lên cây. Hiển nhiên sức lực của nó cũng không nhỏ. Phương Chính chỉ lo lắng cái bát này rốt cuộc có đủ nặng hay không...
Sau khi trừng phạt Phương Chính nói:
- Được rồi, đừng đứng nữa, mau đi làm cơm.
Hai ngày này ở ngoài không phải chịu đói thì chính là ăn rau xanh với cơm trắng bình thường, Phương Chính chỉ cảm thấy miệng nhạt nhẽo vô vị. Không có so sánh sẽ không có tổn thương, linh mễ trên núi tuy ăn nhiều cũng như vậy nhưng mà đem ra so sánh, đó chính là mỹ vị! Tuy nói làm tăng nhân nên bỏ những dục vọng này nọ, nhưng mà Phương Chính cho tới giờ cũng không xem mình là một tăng nhân hoàn mỹ. Mục tiêu cuối cùng của hắn chưa từng vì hệ thống xuất hiện mà thay đổi: Cố gắng kiếm công đức, đủ sức giúp đỡ người khác, sau đó hoàn tục!
Phương Chính ở bên cạnh đợi ăn cơm, Độc Lang lại bị Con khỉ, Con sóc kéo vào trong nhà bếp.
Con sóc tò mò hỏi:
- Sư huynh, huynh xuống núi lần này cảm giác thế giới bên ngoài như thế nào?
Hồng Hài Nhi cũng hiểu ý mấy tên này vào đây đơn giản là tìm phiên dịch đây. Hồng Hài Nhi ban đầu không muốn quan tâm chuyện này. Nhưng mà nghĩ lại, nếu như không quan tâm sau này không chừng còn bị bán thảm hơn, sư huynh đệ hài hòa vẫn rất quan trọng, thế là làm phiên dịch.
Độc Lang nghĩ tới cảm giác chịu đói lúc trước, khổ sở lắc đầu nói:
- Không ra sao, rất tệ, nếu không phải là sư huynh ta đây thông minh cơ trí, huynh và sư phụ đã đói chết bên ngoài rồi.
Con khỉ và Con sóc hoảng sợ nói:
- Thảm như vậy?
Độc Lang ngồi ở bên kia, mặt ưu sầu nói:
- Chỉ có càng thảm hơn, chẳng qua thế giới bên ngoài quả thực rất kỳ diệu, nếu có cơ hội các đệ có thể đi ra ngoài thử.
Con khỉ và Con sóc lại hỏi một hồi, Hồng Hài Nhi phiên dịch không nổi nữa dứt khoát đuổi ba tên ra ngoài.
Ba tên này cái gì nên hỏi cũng đã hỏi nên không có oán giận gì.
Mà lúc này Phương Chính đang ngồi dưới cây Bồ Đề hỏi hệ thống:
- Hệ thống, lần này ta có thể rút thưởng không?
- Giúp Vương Khôn nhận ra chính mình, không còn mơ màng, công đức +1, truyền đi sức mạnh điều thiện, lợi dụng sức mạnh của mọi người giúp đỡ Lỗ Chính thoát khỏi chướng ngại tâm lý, lấy lại cuộc sống mới, công đức +22. Quả là đại công đức, rút thưởng không có vấn đề gì, có điều ngươi xác định bây giờ bắt đầu rút sao?
Hệ thống hỏi.
Phương Chính nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lần trước đó ta tích lũy lại, có thể tiếp tục tích lũy không, chỉ rút một lần này.
- Có thể.
Hệ thống hào phóng nói.
Phương Chính liền yên tâm, lập tức nói:
- Vậy rút thôi.
Đã lâu không rút thưởng, Phương Chính cũng ngứa tay rồi.
- Ding! Chúc mừng ngươi nhận được một bình Vạn Ngôn Đan.
- Vạn Ngôn Đan?
Phương Chính kinh ngạc, đây là cái gì?
Hệ thống nói:
- Vạn Ngôn Đan tên như ý nghĩa, đó là ăn vào thì nắm giữ được năng lực vạn ngôn. Nói trắng ra là ăn đan dược này vào, bất kỳ người hay sinh vật gì đều có thể đạt được năng lực giống với năng lực Thú ngữ thuật kia của ngươi.
- À... Cái này không phải là không có tác dụng gì với ta sao?
Phương Chính vô ngữ, vốn dĩ cho rằng có thể rút được đồ tốt. Kết quả rút được cái này, nếu như nói Vạn Ngôn Đan không tốt? Đó là không thể nào, một viên Vạn Ngôn Đan tương đương với một thần thông Thú ngữ thuật. tuyệt đối là đồ tốt. Nhưng mà đối với Phương Chính mà nói thì là vô dụng!
Đúng lúc này Phương Chính nghe được tiếng Độc Lang đang ngáp ở bên kia, Phương Chính mắt sáng lên, hắn không dùng được, mấy đứa đệ tử kia có thể dùng tới! Như vậy ba tên này về sau cũng có thể trao đổi rồi, đây là chuyện tốt.
Chuyện gì đến cũng đã đến, đã nhận được thứ này lại không thể đổi lại, vậy thì phải tận dụng hết mức.
Phương Chính chọn nhận, sau vài phút trong tay có một cái bình sứ, mở ra xem thử, mắt Phương Chính lập tức sáng lên! Bên trong vậy mà không chỉ có một viên Vạn Ngôn Đan mà tận năm viên!
- Ha ha, ta đã nói mà, lần này công đức nhiều như vậy, tối thiểu nhất cũng phải cho cái gì đó lớn chút! Năm viên Vạn Ngôn Đan, lời rồi!
Phương Chính hớn hở nói thầm, mặc dù nhiều thêm để cho ai dùng vẫn chưa xác định, nhưng mà lỡ đâu sau này cần dùng thì sao?
- Tịnh Pháp, Tịnh Chân, Tịnh Khoan, các con lại đây.
Phương Chính gọi to một tiếng, Độc Lang, Con sóc, Con khỉ lập tức chạy qua.
Con sóc kêu lên:
- Sư phụ, người tìm bọn con làm gì?
Phương Chính nghĩ nghĩ, không lấy Vạn Ngôn Đan ra ngay mà nói:
- Các con tới Nhất Chỉ Sơn lâu như vậy rồi, Tịnh Pháp là hộ pháp đầu tiên của bản tự, trước kia ngày đêm gánh nước, còn phụ trách bảo vệ, có công. Tịnh Khoan tuy nhỏ nhưng khi vi sư không có ở đây cũng có công lao quản lý sân chùa, có công. Tịnh Chân tuy đến muộn hơn, nhưng mỗi ngày quét dọn sân, tiếp đãi khách hành hương, quét dọn Phật đường, cũng có công với bản tự. Hôm nay sư phụ sẽ luận công ban thưởng!
Nghe thấy luận công ban thưởng, ba tên này lập tức tỉnh táo.
Độc Lang tò mò hỏi:
- Sư phụ, người muốn thưởng thứ gì tốt cho bọn con?
Con khỉ nháy nháy mắt, không làm ra động tác gì quá lớn, chẳng qua hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Mắt Con sóc sáng lên long lanh, thật tò mò, vô cùng tò mò mong đợi các loại!
Đúng lúc này Hồng Hài Nhi xông tới, kêu lên:
- Sư phụ, người không thể bất công nha, con cũng có công mà!
Hồng Hài Nhi mới không thèm quan tâm Phương Chính cho thứ gì, hắn là đại yêu vương, nhà mình của cải đầy đủ, cũng khinh thường mấy thứ trong tay Phương Chính. Nhưng mà ban thưởng nhất định phải có, đây không chỉ đại biểu cho khen thưởng, mà còn là một loại vinh dự! Nếu không đến lúc đó các sư huynh đều có thưởng, chỉ hắn không có, như vậy mất mặt cỡ nào!
Phương Chính nhìn Hồng Hài Nhi vội vã chạy tới, cười nói:
- Tịnh Tâm, con đứng qua một bên trước, một lát đương nhiên có phần thưởng của con.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~