Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 52: Không Giết Nổi Hòa Thượng

Chương 52: Không Giết Nổi Hòa Thượng


         Phương Chính nói:
- Thí chủ, anh chậm như vậy, sẽ hối hận.
- Đi nhanh tao mới sẽ hối hận! Đừng nói nhảm, chậm một chút đi!
Hàn Khiếu Quốc nói.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào hậu viện, đi đến cửa phòng bếp.
Sau đó Hàn Khiếu Quốc muốn khóc...
- Cơm của tao đâu? Vừa rồi còn thấy rõ trong nồi còn có một miếng cơm mà?
Hàn Khiếu Quốc chỉ vào nồi cơm trống rỗng, kêu lên.
Phương Chính thở dài nói:
- Đã nói anh nghe, anh sẽ hối hận mà. Miếng cơm còn lại, bị chó ăn rồi.
- Chó? Ở đâu?
Hàn Khiếu Quốc lên cơn giận dữ, hắn quyết định, hắn muốn nấu chó ra ăn!
Phương Chính nhìn về phía sau lưng Hàn Khiếu Quốc nói:
- Phía sau anh a.
Hàn Khiếu Quốc đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một con Đại Lang màu bạc, lớn bằng con bê con đang nằm sấp ở một nơi hẻo lánh trong sân, liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt kia, giống như đang nhìn thằng ngu!
Hàn Khiếu Quốc cả giận nói:
- Một con chó chết cũng dám mỉa mai tao? Xem tao có làm thịt mày ăn hay không?!
Nói xong, Hàn Khiếu Quốc cầm dao găm trong tay, đi tới.
Độc Lang nhìn Hàn Khiếu Quốc, ánh mắt càng thêm vẻ khinh bỉ, nhưng mà trước tiên vẫn nhìn về phía Phương Chính, giống như đang hỏi: “Ta nên cắn chết hắn, hay là cắn chết hắn? Hoặc là cắn chết hắn?”
Phương Chính lắc đầu, chỉ chỉ cửa sân. Đùa sao, nếu Hàn Khiếu Quốc chết mất, đại công đức của hắn phải tìm ai đòi đây?
Thế là Độc Lang uể oải đứng lên, ngoắt ngoắt cái đuôi, khoan thai nhìn Hàn Khiếu Quốc.
Hàn Khiếu Quốc càng ngày càng gần, vừa đi vừa nói:
- Chó ngoan, đừng sợ, tao là người tốt, tao tới mời mày ăn bò bít tết, bò bít tết thật to nha...
Khoảng cách một mét!
- Chết!
Hàn Khiếu Quốc bước ra phía trước một bước dài, một đao đâm về phía cổ họng Độc Lang! Một đao này hắn mười phần chắc chín, chính hắn cũng không nhớ rõ hắn đã dùng chiêu này giết bao nhiêu kẻ địch!
Nhưng mà...
Sưu!
Thấy hoa mắt, Hàn Khiếu Quốc vậy mà chém hụt!
Nghiêng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy một cái đuôi màu bạc biến mất ở cửa sân.
Hàn Khiếu Quốc nổi giận mắng:
- Ăn cơm của tao, còn muốn chạy? Đêm nay phải ăn mày!
Hàn Khiếu Quốc xách theo súng đuổi theo, ra đến cửa sân, vừa vặn nhìn thấy Độc Lang đứng dưới cây Bồ Đề, mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn hắn.
Một bụng tức giận, bị hòa thượng không thèm để ý, bây giờ lại bị một con chó khinh bỉ, Hàn Khiếu Quốc triệt để nổi giận, không nhịn nổi nữa, siết cò bắn một phát!
Ba!
Âm thanh nổ súng chát chúa, phá vỡ đêm thanh tĩnh.
Nhưng Hàn Khiếu Quốc lại không cười nổi, mà là ngây ngốc nhìn chằm chằm phía trước, triệt để trợn tròn mắt!
Chỉ thấy một hòa thượng đầu trọc chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía trước họng súng, đứng dưới cây Bồ Đề, ngăn phía trước sói bạc. Trên nhánh cây, treo một vành trăng tròn, tỏa ra ánh sáng màu bạc, chiếu rọi cho hòa thượng này và con sói bạc trông vô cùng thần thánh, giống như thần minh.
Trọng điểm là hòa thượng này đang khẽ nâng tay, trong tay bất thình lình kẹp chặt một viên đạn!
- A Di Đà Phật, thí chủ, súng của anh cướp cò.
Phương Chính chắp tay trước ngực, hành lễ nói.
- Mày... Rốt cục cậu là người hay quỷ?
Hàn Khiếu Quốc ở Châu Phi nhiều năm, thấy qua vô số người chết, đương nhiên cũng đã gặp một vài sự tình không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà tay không tiếp đạn, lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hơn nữa còn xảy ra ở trên thân một tiểu hòa thượng!
Hàn Khiếu Quốc hoảng hốt, Phương Chính cũng âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết khinh công, cũng không nhanh hơn đạn. Mà chỉ là mắt thấy tình huống không ổn, sớm lao đến. Cũng may mặc dù Đại Lực Kim Cương Chưởng không phải khinh công, nhưng cũng khiến cho hắn nhanh hơn người bình thường nhiều lắm, nhất là lực bộc phát, tuyệt đối là kinh người. Hai chân dùng sức, nhanh như gió táp, trong nháy mắt khi Hàn Khiếu Quốc giơ súng lên, đã ngăn trước mặt Độc Lang.
Phương Chính cũng không thấy rõ đường đạn, chỉ là tiện tay chụp một cái, chẳng biết thần xui quỷ khiến làm sao lại bắt được đạn!
Phương Chính cũng không biết tu luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng thì bàn tay có thể ngăn được đạn hay không, nhưng khẳng định là tăng y màu trắng có thể. Có tăng y màu trắng bảo hộ, hắn mới dám làm như thế. Kết quả vậy mà làm được thật!
Cho nên, trong lòng Phương Chính cũng vô cùng kinh ngạc, âm thầm kêu may mắn, thậm chí diễn kỹ cũng sắp lộ mất rồi, cho nên mới chắp tay trước ngực, sau đó khẽ xoay người, cúi đầu, khiến cho đối phương không thấy rõ nét mặt của hắn.
Hít sâu hai hơi, rốt cục tâm tình kích động của Phương Chính cũng bình tĩnh lại, tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, một bát cơm mà thôi, làm gì phải tức giận sát sinh?
- Hòa thượng chết tiệt, tôi muốn sát sinh có liên quan gì tới cậu? Cậu chớ ép tôi, ngay cả cậu tôi cũng muốn giết!
Lúc Hàn Khiếu Quốc nói lời này, đã có chút rụt rè, không đủ lực lượng, luôn cảm thấy hòa thượng này rất quỷ dị.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Thí chủ, trời cao có đức hiếu sinh, sao có thể tùy ý sát sinh? Nếu trong lòng anh tức giận, bần tăng nguyện ý thay nó đỡ một súng của anh, thế nào?
- Lời này là thật?
Trong lòng Hàn Khiếu Quốc khẽ động, suy nghĩ, có lẽ hòa thượng này chỉ có bàn tay cứng rắn, đầu... Nghĩ đến một đập của hắn trước đó kém chút nữa đã đập nát súng, lập tức từ bỏ. Thế là, Hàn Khiếu Quốc nhắm ngay con mắt Phương Chính! Hắn từng nghe người ta nói, những loại hình công phu như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, đều là lợi dụng tăng cường mật độ cơ bắp kéo căng cực độ để tăng lên lực phòng ngự. Nhưng mí mắt không có cơ bắp, hắn thật sự không tin, con mắt của hòa thượng này cũng có thể đao thương bất nhập!
Phương Chính mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ bất an, hắn nhất định phải tiêu trừ nhân tố bất an này! Biện pháp tốt nhất chính là giết hắn!
Phương Chính gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Nói xong, Phương Chính thầm nghĩ:
“Ừm, xả thân cứu sói, dũng khí như thế, trí tuệ như thế, đức hy sinh như thế... Ai u, làm sao lại giống thằng ngu thế này? Hi vọng cổ nhân không gạt ta, chiêu này phải có tác dụng a. Nếu không, ta chỉ có thể dùng phương pháp của bản thân ta.”
- Tốt, vậy tôi thành toàn cho cậu, chỉ cần cậu bất động, không ngăn cản, để cho tôi bắn một phát. Không quản sau đó thế nào, chuyện này xem như bỏ qua, tôi sẽ không tìm con chó này gây bất cứ phiền phức gì nữa.
Hàn Khiếu Quốc đại nghĩa lẫm nhiên nói, nhưng trong lòng thì đủ loại ý nghĩ khác, gần như vậy, bắn thẳng vào mắt cũng không giết được hòa thượng, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám tiếp tục tìm người ta gây sự, tranh thủ thời gian chạy mới là vương đạo!
Phương Chính gật đầu nói:
- A Di Đà Phật, vậy thì tốt lắm, mời thí chủ!
Hàn Khiếu Quốc híp mắt, đi đến vị trí khoảng mười mét trước mặt Phương Chính, khoảng cách này, hắn có niềm tin tuyệt đối, một súng bắn nổ đầu trọc của tiểu hòa thượng này!
Nhìn Phương Chính trước mắt một mặt thản nhiên ngăn trước mặt Độc Lang, dưới một vành trăng sáng màu bạc phụ trợ, có chút thần thánh, trang nghiêm. Trong lòng Hàn Khiếu Quốc vậy mà dâng lên một tia kính ý nghiêm nghị, hòa thượng vì một con chó mà liều như thế, hắn chưa bao giờ gặp qua. Có lẽ, bên trong một vài quyển tiểu thuyết sẽ có, nhưng trong hiện thực, chưa từng thấy!
“Ai, một tên hoà thượng ngu như vậy, sống ở xã hội mạnh được yếu thua này, có thể sống được như thế đơn giản chính là kỳ tích. Thôi, ta tiễn hắn một đoạn đường, sớm gặp Phật Tổ, cũng là công đức vô lượng.”
Hàn Khiếu Quốc suy nghĩ trong lòng, thế là không lưu tình chút nào, giơ súng, nhắm thẳng mắt trái của Phương Chính, bóp cò!
Bành! Đạn ra khỏi nòng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất