Chương 63: Điên Rồi Điên Rồi!
Chùa miếu không có sân lớn, rất nhanh đã hết chỗ viết, Phương Chính bất tri bất giác ra khỏi chùa, tiếp tục viết trên mặt đất trống trải ở bên ngoài!
Mà Hầu Tử và lão Ngô đã hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn xem một mảnh đại địa với những văn tự như thần long đằng không, trong lòng chỉ có kính ý...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt đất phía ngoài cũng không bằng phẳng, sau khi Phương Chính viết hết, đã không còn chỗ trống nào cho hắn viết. Lúc này mới không thể không dừng lại.
- Hô!
Phương Chính thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy tinh khí thần toàn thân đồng thời trầm tĩnh lại, cả người đều như bay bổng, cực kỳ sảng khoái!
Lại nhìn Long Phật Văn Thư của bản thân, lập tức cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu. Hắn đã thấy được Long Phật Văn Thư chân chính bên trong thức hải, văn tự kia đại khí bàng bạc, giống như Chân Long hàng thế, Phật Tổ hạ phàm! Loại khí phách kia, căn bản không phải chữ của hắn có thể so sánh. Mặc dù chữ của hắn đã đẹp mắt hơn ngày trước không biết gấp bao nhiêu vạn lần! Nhưng cuối cùng cũng không bằng bản gốc, có chút thất vọng thở dài, thầm nói:
- Vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn mới được, tôi đây cũng chỉ là mới nhập môn a.
Nói xong, Phương Chính cũng không quan tâm liệu có phá hư tính hoàn chỉnh của văn tự hay không, trực tiếp bước ra một bước. Giẫm ra trên kinh văn một dấu chân thật dài, kinh văn vốn hoàn chỉnh, trong nháy mắt đã vỡ vụn, mất đi mấy phần ý cảnh.
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ mạnh khỏe.
Phương Chính vừa đi tới cửa cũng bị sững sờ, thời điểm tuyết lớn ngập núi này, vậy mà còn có người lên trên núi? Đây thật đúng là lần đầu đại cô nương lên kiệu hoa! Nhìn kỹ hơn, trong đó còn có một người xem như là người quen biết cũ, chính là Hầu Tử trước đây kém chút nữa đã một mệnh ô hô.
- A!
Lão Ngô và Hầu Tử được Phương Chính đánh tỉnh, lão Ngô lập tức phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê lương, đẩy Phương Chính ra, nhìn kinh văn bị dấu chân phá hủy ngay trước mắt, ngao ngao hét lớn:
- Phá của a! Phá của a! Văn tự hoàn mỹ như thế, cứ thế mà bị phá hư! Quá phá của!
Phương Chính ngạc nhiên, nhịn không được hỏi:
- Đây chỉ là rác rưởi bần tăng tiện tay viết ra, sao thí chủ lại như thế?
Lão Ngô hung hăng quay đầu, hai mắt đỏ bừng, Phương Chính giật nảy mình, kém chút nữa đã cho hắn một bàn tay, đề phòng con hàng này làm ra hành động gì thất thường.
Lão Ngô nhìn chằm chằm Phương Chính, lúc này mới đè xuống cơn giận hung ác, sau đó đau khổ nói:
- Tiểu hòa thượng, cậu thật sự không biết chữ này của cậu đẹp thế nào sao?
Phương Chính lắc đầu nói:
- Chữ này của bần tăng, cũng coi như là cấp bậc nhập môn, làm sao có thể nói là đẹp?
Lão Ngô lập tức bó tay rồi, chữ này mà còn là cấp bậc nhập môn? Nếu chữ này chỉ coi như là cấp độ nhập môn, như vậy chữ của những đại sư kia chẳng phải là ngay cả cửa cũng không vào nổi? Lão Ngô chỉ coi là hòa thượng này đang trang bức, trực tiếp ném cho Phương Chính một cái liếc mắt, cầm máy chụp ảnh chạy đi, đồng thời còn nói:
- Không thèm nghe cậu nói nữa, các cậu đều đừng đụng vào a, những chữ này phải được bảo tồn hoàn hảo, không thể bị phá hỏng thêm.
Lão Ngô nói xong, cầm máy ảnh xông vào cửa lớn, chuẩn bị chụp đặc tả những văn tự ở tiền viện, bảo tồn lại. Hắn có một loại dự cảm, nhất định những chữ này có thể giúp cho hắn một đêm thành danh! Tối thiểu nhất cũng là địa vị có thể tăng lên một cấp độ!
Phương Chính và Hầu Tử lập tức đi vào theo, sợ tên này làm ra chuyện gì.
Kết quả, vừa mới tiến vào, Phương Chính bó tay rồi, Hầu Tử mộng bức, lão Ngô trực tiếp hóa điên tại chỗ!
Chỉ thấy một con Đại Lang màu bạc nhảy tưng tưng khắp sân, nhảy phốc lên, một đầu cắm thẳng xuống, xông ra trên mặt tuyết một cái hố to! Sau đó lại nhảy! Cả sân trước nhìn không ra chữ nào, nhưng hố thì... Khắp sân nhỏ đều là hố...
- A! Tác phẩm nghệ thuật của ta a! Chó chết, ta liều mạng với ngươi!
Lão Ngô trực tiếp nổi bão ngay tại chỗ, ngao ngao kêu to, muốn xông lên liều mạng với Độc Lang!
Hầu Tử thấy vậy, ôm chặt lấy lão Ngô.
Lão Ngô bất mãn mắng:
- Hầu Tử đáng chết, mau buông tay! Văn tự hoàn mỹ như thế, lại bị súc sinh này phá hỏng, tôi liều mạng với nó! Tôi muốn đánh cho nó sống không thể tự lo! Cậu buông tay, để tôi xông lên!
Hầu Tử cười khổ nói:
- Lão Ngô, nếu anh có thể đánh thắng được nó, tôi khẳng định sẽ buông tay, vấn đề là, anh đánh không lại nó...
- Đánh không lại? Tôi đánh không lại một con chó sao?
Lão Ngô bất mãn gầm thét.
- Đó không phải là chó, đó là sói! Một coi sói lớn bằng con bê! Là Lang Vương trong bầy sói!
Hầu Tử nói.
Lão Ngô nghe vậy, lập tức trở nên biết điều, đang muốn cẩn thận quan sát Độc Lang, kết quả, Độc Lang phóng ra từ trong đống tuyết, lộn một vòng, ném cho hắn một cái mông sói, vẫy đuôi một cái, trực tiếp đi ra hậu viện. Đoán chừng là tên này cũng buồn bực, sao mới sáng sớm mà đã có hai tên bệnh tâm thần chạy tới đây, kêu loạn mắng bừa, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của sói.
Nhưng rốt cục nhãn lực của lão Ngô cũng là không tệ, nhận ra đó đúng thật là sói! Một bụng lửa giận ban đầu tắt lụi trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, run rẩy mà nói:
- Hầu Tử, đỡ tôi dậy a... Huynh đệ tốt, đừng buông tay a, tôi sợ tôi chạy qua đó...
Hầu Tử:
- #@$#@%...
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ yên tâm, con sói này là một con sói tốt, sẽ không làm tổn thương người khác.
- Có lẽ không tổn thương người, nhưng mà nó tổn thương chữ viết a…
Lão Ngô đau khổ nói.
Phương Chính:
- @#$…
Hầu Tử cười khổ nói:
- Đại sư, đây là bằng hữu của tôi, Ngô Trường Hỉ, là phóng viên của tòa soạn trên huyện thành, rất là nổi danh. Chẳng qua, bệnh nghề nghiệp hơi nặng, xin hãy tha lỗi.
Phương Chính gật đầu nói:
- A Di Đà Phật, thì ra là thế. Nhưng mà Phật môn là đất thanh tĩnh, xin hãy để bằng hữu của cậu giữ yên lặng.
- Vâng vâng, đại sư yên tâm, tôi đây sẽ khiến cho hắn ngậm miệng.
Hiện tại, đối với Phương Chính, Hầu Tử thật sự phục sát đất, lập tức nhéo lão Ngô một cái rồi nói:
- Anh thành thật một chút cho tôi, tôi dẫn anh đến đây không phải là để cho anh nổi điên.
Lão Ngô đã kiến thức được chữ của Phương Chính, sớm đã bội phục như là thiên nhân, ngạo khí trước đó đã biến mất từ lâu.
Phương Chính nói:
- Hai vị thí chủ, tuyết lớn ngập đường mà còn lên núi, không biết là có chuyện gì a?
- Đại sư, tôi tới cảm tạ cậu. Nếu không phải được cậu nhắc nhở, tôi và bạn gái của tôi đã sớm mất mạng rồi. Chuyện là, đây là một chút lòng thành của tôi...
Nói xong, Hầu Tử móc ra từ trong bọc một xấp tiền đỏ đỏ hồng hồng đưa cho Phương Chính.
Phương Chính ngạc nhiên, nhiều như vậy?
Phương Chính thật muốn giơ tay nhận lấy, nhưng không được, thứ đồ chơi này hắn có lấy cũng vô dụng thôi!
Thế là Phương Chính thu hồi ánh mắt, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, nếu thí chủ muốn cảm tạ, vẫn nên cảm tạ Ngã Phật đi. Chúng ta gặp nhau, là tạo hóa cho phép. Gặp nhau chính là duyên phận, thí chủ lựa chọn tin tưởng bần tăng, cũng là tự giúp thí chủ tránh được một kiếp nạn này. Còn tiền, vẫn là thôi đi.
Phương Chính nói xong, quay người rời đi, không thể lưu lại nữa, lưu lại nữa, hắn sợ ngứa tay một cái, thuận tay thu vào! Thế thì thật mất mặt...
Phương Chính cứ đi như thế, Hầu Tử bất ngờ, đang muốn đuổi theo, lão Ngô lại giữ chặt Hầu Tử, nói:
- Đồ đần, cậu cũng nói người ta là đại sư, đại sư người ta sẽ thu tiền của cậu sao? Ầy, đây không phải là thu tiền hương hỏa a? Cậu thắp hương, ném tiền hương hỏa chẳng phải là xong sao?
Hầu Tử bừng tỉnh đại ngộ, tranh thủ thời gian tiến vào đại điện, cầm cao hương quý nhất, đang muốn cầu nguyện điều gì đó, sau đó trợn tròn mắt! Lúc này mới nhớ tới, có vẻ như chùa miếu này chỉ có một Tống Tử Quan Âm…