Chương 87: Sói Bái Phật
Giờ khắc này, Hầu Tử đã lái xe lên đường, tự nhiên không thể xem điện thoại.
Phương Chính thấy Hầu Tử không có hồi đáp, đắc ý rủ theo Độc Lang vừa vụng trộm chạy về cùng đi ra ngoài chụp ảnh, chơi đùa một trận, tâm tình tốt, chơi gì cũng vui vẻ!
Phương Chính nổi lên tâm chơi, lấy mấy thanh gỗ chắp vá lung tung, buộc dây vào mặt dưới thanh gỗ, một cái xe trượt tuyết lập tức xuất hiện. Một tay bắt về Độc Lang đang âm mưu chạy trốn, buộc chặt lại, hô một tiếng giá!
Độc Lang mang theo lòng ủy khuất vô biên nhanh chân phi nước đại, vừa chạy vừa la lớn:
- Ta có thể nghe hiểu, ngươi nói tiếng người có được không? Ta không phải ngựa, cũng không phải con lừa, ta là sói!
- Tốt, giá!
- Ta là sói!
- Giá giá giá!
- Ngươi...
...
Sau khi về đến huyện thành, Ngô Trường Hỉ lập tức nhận được điện thoại của toà báo, bảo hắn trở về làm việc. Ngô Trường Hỉ lập tức cười đến toét miệng, tạm biệt Hầu Tử, Bàn Tử rồi chạy đi đuổi tin tức.
Bàn Tử và Hầu Tử thì vì miếng ăn, dốc sức tuyên truyền trong vòng bằng hữu là hòa thượng trong Nhất Chỉ miếu trên núi Nhất Chỉ thần kỳ như thế nào.
Sau khi trở lại toà báo, chuyện thứ nhất Tỉnh Nghiên làm chính là viết bản thảo, mặc dù hết thảy mọi việc chứng kiến hôm nay có rất nhiều thứ không thoải mái, nhưng mà không thể không nói, hôm nay cô được chứng kiến một trận kỳ tích!
Mặc dù Trần Tĩnh cũng đang viết bản thảo, nhưng mà hắn lại đang suy nghĩ, làm thế nào viết hòa thượng Phương Chính này thành hòa thượng lưu manh... Càng nghĩ, tuyệt không thể viết chuyện tranh tài, thực lực ở chỗ đó a, hơn nữa, khẳng định là Âu Dương Hoa Nhĩ sẽ chủ động thừa nhận thua cuộc, nói thêm gì, cũng là bản thân muốn bị đánh mặt.
Thế là Trần Tĩnh nhắm sự chú ý vào ngay Độc Lang.
- Hòa thượng thả sói cắn người, thôn dân dưới núi lòng người bàng hoàng...
Thái Phương thì lại đang cắn cán bút, cân nhắc phải viết mỗi một chữ như thế nào, trên cơ bản là đang viết bản thảo này trong tâm thái tả thực...
Trong huyện thành, đám người mặt bánh nướng lúc đi thì cùng đi tới, sau khi tức giận, cũng nhao nhao tự mình chạy đi dùng đủ loại tài khoản mạng xã hội bắt đầu bôi xấu Nhất Chỉ miếu.
Chung quy lại, tài khoản xã giao là nhanh hơn tin tức, mặt bánh nướng vừa phát bài lên trên trang web cá nhân, đã không ít người nhìn thấy, theo đó mà bình luận.
- Đã sớm nói rồi, thời loạn đạo sĩ xuống núi cứu đời, hòa thượng đóng cửa tránh họa. Thời thịnh đạo sĩ quy ẩn núi sâu, hòa thượng xuống núi xin tiền. Hiện tại tuyệt không thể tin hòa thượng!
- Hòa thượng này quả thực là vô sỉ đến cùng cực, vô duyên vô cớ thả sói cắn người, thật sự quá ghê gớm.
- Tôi thật muốn biết, người bình thường có thể tùy tiện nuôi loại dã thú này a? Chẳng lẽ không ai quản sao? Quan chức địa phương cũng quá vô trách nhiệm đi?
- Đúng a, chẳng lẽ không ai đi xử lý chuyện này sao?
Mặt bánh nướng nhìn thấy chủ đề bàn luận dần thay đổi, linh cơ khẽ động, lập tức châm ngòi thổi gió, thậm chí còn gọi đến bộ phận kiểm lâm nơi đó, đủ loại tổ chức như tổ chức bảo hộ động vật, đúng là ngại sự tình không náo ra ầm ĩ!
Ngày thứ hai, Trần Tĩnh vừa phát ra bản thảo, hội nhóm vốn đang thảo luận việc nuôi sói trong chùa miếu có hợp quy củ hay không, giờ triệt để vỡ tổ!
- Cái gì? Hòa thượng này vậy mà thật sự thả sói cắn người? Tin tức đã đăng lên! Không tin mọi người đi xem!
- Tin tức còn nói, con sói này xuống núi trộm gà bắt chó, thôn dân lòng người bàng hoàng.
- Chẳng phải có tin tức nói, mấy năm trước, có thôn dân lên núi bị sói cắn chết.
- Còn có người ở trong thôn bị sói tập kích.
- Hòa thượng này tội nghiệt ngập trời a!
...
Mà bản thảo của Tỉnh Nghiên và Thái Phương lại bị chụp xuống ngay thời khắc mấu chốt!
- Cái gì? Muốn phát trễ hơn một chút?
Tỉnh Nghiên ngạc nhiên.
- Tôi cần một lý do.
Thái Phương cả giận nói.
- Đây là ý tứ của các vị lãnh đạo, toà báo cần tin tức lớn. Hiện tại Nhất Chỉ miếu đang là mục tiêu công kích, để bọn hắn mắng nhiều thêm, chờ đến khi độ hot tăng lên, chúng ta lại đưa tin làm sáng tỏ. Đến lúc đó, tin tức này chính là tin tức lớn!
Lãnh đạo hồi đáp.
Tỉnh Nghiên và Thái Phương nhao nhao ý kiến, tin tức là phải tả thực, là phải có tính tức thời, tính chân thực, sao có thể lẫn lộn như thế?
Kết quả, toàn bộ đều bị bác bỏ.
Phương Chính lại không biết bởi vì sự tình hắn nuôi sói mà dưới núi đã náo đến tận trời, nhưng mà, hắn biết phiền phức đến rồi!
- Phương Chính có ở đó không?
Cửa chính, hai tên cảnh sát đi đến, một người là người quen biết cũ, Ngô Hải, một người khác thì mặc một bộ quần áo lâm nghiệp, Phương Chính lại không biết. Đằng sau còn có một người, cầm theo một cái máy quay phim.
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ có chuyện gì a?
Phương Chính chắp tay trước ngực, buồn bực mà hỏi.
- Đại sư, lại gặp mặt. Là thế này, nghe nói cậu nuôi sói ở trên núi? Vị này là một đồng chí bên chi cục kiểm lâm, căn cứ luật pháp của quốc gia, cậu không thể nuôi sói ở nơi này, cho nên…
Ngô Hải buông buông tay, biểu thị chuyện này có chút phiền toái. Sau một chuỗi sự tình của Hàn Khiếu Quốc, Ngô Hải đã thay đổi cái nhìn với Phương Chính, câu đại sư này gọi ra rất chân thành.
Phương Chính nghe xong lập tức có chút gấp gáp, tên Độc Lang này mặc dù có chút lười nhác, còn rất gian manh, nhưng mà quả thật là một người bạn tốt. Trên đỉnh núi lớn không có một ai, hắn cũng chỉ có mỗi Độc Lang bồi bạn, nếu để bị bắt đi, chẳng phải là hắn phải nói chuyện với cục đá mỗi ngày?
Trọng yếu nhất, chính là Độc Lang là sói hoang, hắn cũng không muốn Độc Lang bị bắt đi, giam lại trong vườn bách thú, sống cuộc sống không có tự do, sống không bằng chết!
Nhưng mà Phương Chính không thể tùy tiện nói dối, có điều, linh cơ khẽ động, lắc đầu nói:
- Hai vị thí chủ, sợ là các anh đã hiểu lầm. Bản tự thật sự có một con sói thường xuyên đến dập đầu bái Phật, ăn uống miễn phí. Nhưng bản tự lại chưa bao giờ nuôi sói...
- Phốc!
Lưu Đào bộ lâm nghiệp nghe xong, lập tức nhịn không được phốc phốc cười:
- Ngô Hải, đây chính là đại sư anh nói sao? Thế này cũng quá là ăn nói bừa bãi a? Sói mà biết dập đầu bái Phật? Sao lại không nói sói còn có thể niệm kinh chứ?
Ngô Hải cũng là cười khổ nói:
- Đại sư, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, thú nuôi trong nhà phải bị mang đi, ai cũng sẽ không vui vẻ. Nhưng mà, lời này của cậu cũng quá không đáng tin cậy.
Lưu Đào cũng nói:
- Tiểu hòa thượng, cậu cũng đừng lo lắng, nếu như cậu nuôi nó từ nhỏ, cậu báo ra được lai lịch của nó. Còn có, chúng tôi sẽ kiểm tra dã tính của nó, nếu như dã tính và năng lực sinh tồn nơi hoang dã của nó vẫn còn, chúng tôi sẽ mang nó đi phóng sinh, sẽ không bắt đi. Đương nhiên, nếu như nó không cách nào sinh tồn nơi hoang dã, chúng tôi chỉ có thể đưa nó đến vườn bách thú. Nuôi ở chỗ này, thực sự không an toàn, dưới núi lại còn có nhiều thôn dân như vậy a.
Phương Chính nghe xong, lập tức yên tâm, Độc Lang vốn là hoang dại, năng lực sinh tồn nơi hoang dã còn mạnh hơn Phương Chính nhiều. Nhưng mà, bị cảnh sát mang đi? Chuyện này lại hơi rắc rối rồi.
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, con sói kia chỉ là một khách hành hương của bản tự, cũng giống như các vị thí chủ, bần tăng không có quyền làm chủ cho hắn.
- Tiểu hòa thượng, cậu nói như vậy đúng là không có ý nghĩa... Ách, đây là con sói kia a?
Lưu Đào còn đang muốn nói gì nữa, sau lưng, một đầu Đại Lang màu bạc trắng đi đến, mí mắt vừa nhấc, còn ném cho hắn một ánh mắt miệt thị! Trình độ nhân tính hóa kia, dọa cho Lưu Đào triệt để nuốt câu nói kế tiếp vào lại trong bụng.
Độc Lang vẫn một mực không chạy đi xa, có người đến, lập tức trở lại thăm một chút, xem thử đệ nhất hộ pháp của Phật môn là hắn đây có đất dụng võ hay không, chuẩn bị tốt để tối nay có thêm đồ ăn. Kết quả, có vẻ như, hắn không có chuyện gì để làm a!
Phương Chính cũng không biết Độc Lang có biết nên làm gì hay không, nhắc nhở:
- Thí chủ lại tới bái Phật đấy sao?