Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 79: Khi dễ

Tô gia.

Xảy ra chuyện này, vẻ mặt mỗi người ở Tô gia đều u sầu. Đại nữ nhi thì có thanh danh xấu khắc phu, nhưng sao tiểu nữ nhi cũng trải qua chuyện ngoài ý muốn như vậy. Trên thực tế, việc Tô Lăng Hạm xấu mặt quả thực còn nghiêm trọng hơn tỷ tỷ của nàng.

Vốn tưởng rằng Tô Lăng Hạm đã có hôn ước với Thẩm Hưu, bây giờ muốn tìm nhà chồng khác thì phải hạ thấp điều kiện xuống. Nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, cái này liền không chỉ là chuyện hạ thấp điều kiện nữa.

“Lão gia, Hạm Hạm phải làm sao bây giờ….” Tô phu nhân nói xong đã rơi nước mắt.

“Vận số năm nay thật không may mắn!” Tô gia lão gia cũng thở ngắn than dài, “Hạm Hạm thế nào rồi? Đã nghỉ ngơi chưa? Có phải bị hoảng sợ rồi không?”

Tô phu nhân lau nước mắt, thấp giọng nói: “Tắm rửa sạch sẽ rồi, thiếp nhìn nó nằm xuống, nhưng cũng không ngủ, còn nằm co lại trong góc tường lén khóc…. Tính tình của nó ông không phải không biết, từ nhỏ đã không chịu được chút uỷ khuất nào. Chuyện ngày hôm nay, thiếp cứ một mực khuyên bảo cũng vô dụng, phải để nó tự nghĩ thông.”

Tô gia lão gia gật gật đầu, nói: “Aiz, để nó khóc đi. Khóc ra sẽ tốt hơn là nghẹn ở trong lòng.”

Tô phu nhân do dự nói: “Chuyện hôm nay đúng lúc gặp Thẩm gia đại công tử….vậy hôn sự của hai nhà….”

“Hừ!” Tô gia lão gia hừ lạnh một tiếng, “Đó chính là một người vô pháp vô thiên, Hạm Hạm nhà chúng ta gả cho nó, không chừng phải chịu uỷ khuất đó!”

“Nhưng……hôn sự của Hạm Hạm chúng ta càng kéo dài càng sẽ càng xảy ra chuyện! Không thể để đến cuối cùng phải gả nàng đến nơi xa!”

“Nói sau đi! Nói sau đi!” Tô gia lão gia phất phất tay, hiển nhiên vẫn vì chuyện Thẩm Hưu rống lên với ông mà tức giận.

Tô gia đang lo lắng, nhưng không ngờ ngày thứ hai Thẩm gia lại đến đề hôn.

Tô phu nhân kinh hỉ!

Sắc mặt của Tô lão gia cũng hoà hoãn hơn chút.

Ý tứ của Thẩm gia là nhanh chóng thành hôn, nhìn dáng vẻ đó giống như muốn đưa Tô Lăng Hạm đi ngay lập tức. Tô lão gia nhìn thấy Thẩm Hưu đang đứng ở đó liền có chút không tự nhiên. Sau khi hai nhà thương lượng xong, chọn một ngày lành gần đây. Tính tính, cũng chính là mười ngày sau.

Người hai nhà thương lượng những chuyện vụn vặt khi thành hôn, Thẩm Hưu đứng ở bên cạnh đã sớm không còn kiên nhẫn bỗng nhiên lên tiếng: “Tô Lăng Hạm ở đâu, ta muốn đi gặp nàng!”

Nụ cười trên mặt Hà thị có chút cứng đờ, bà kéo kéo tay áo của Thẩm Hưu.

Tô phu nhân vội vàng hoà giải, sai Khả Tường dẫn Thẩm Hưu đi tìm Tô Lăng Hạm. Tuy nói cứ như vậy đi vào hậu viện có chút không phù hợp với thể thống, nhưng Tô phu nhân thực sự lo lắng hôn sự này có biến đổi. Huống hồ tính tình kia của Thẩm Hưu….

Phỏng chừng bọn họ cự tuyệt hắn, hắn cũng sẽ tự mình xông vào tìm thôi….

Tô Lăng Hạm từ sáng sớm đã nghe nói Thẩm gia đến đề hôn, nàng ngồi ở chân giường, ôm đầu gối ngây ngốc.

“Cô nương! Mau thu thập một chút, Cô gia đến đây rồi! Phi, là Cô gia tương lai!” Khả Vi vội vàng tiến vào nói, lúc nàng bước đi còn có chút khập khiễng.

Trước đó Khả Vi vì bảo vệ Tô Lăng Hạm, bị tên thổ phỉ đá một cái. Đến hiện giờ trên bụng vẫn còn xanh tím một mảng, mắt cá chân cũng có chút bị trẹo.

“Cái gì? Hắn, hắn sao có thể đến đây!” Tô Lăng Hạm luống cuống nói.

Sáng nay sau khi nàng ngủ dậy mới rửa mặt, ngay cả tóc cũng chưa chải đã tiếp tục dựa vào bên giường. Y phục mặc trên người cũng là áo trong màu trắng mặc khi ngủ, sao có thể gặp người, huống hồ lại là nam nhân!

“Ngươi….ngươi đi ngăn hắn lại!” Tô Lăng Hạm để hai chân trần nhảy xuống giường tự mình chạy đến tủ đồ tìm y phục để thay, sau đó đơn giản chải lại đầu tóc.

Nàng nhìn mình trong gương, sắc mặt thập phần nhợt nhạt, sao có thể gặp khách? Nàng vừa muốn bôi chút phấn, Thẩm Hưu đã tiến vào trong sân.

Tô Lăng Hạm sửng sốt, vội vàng đi đến chốt cửa lại, sau đó dựa vào cửa, nói: “Ngươi, sao ngươi lại đến đây!”

“Mở cửa, để ta nhìn một lát.” Thẩm Hưu ở bên ngoài nói.

Trong lòng Tô Lăng Hạm “thình thịch”, “thình thịch” nhảy, nàng gắt gao đè vào trên cửa không chịu mở ra. Nàng miễn cưỡng đè xuống tâm tình căng thẳng, nói: “Khuê phòng của nữ nhi sao có thể tuỳ tiện đi vào. Thẩm, Thẩm công tử có chuyện gì thì đứng bên ngoài nói đi.”

“Mở cửa! Mở cửa!” Thẩm Hưu đi về phía trước hai bước, gõ gõ cửa.

Cánh cửa bị Thẩm Hưu gõ đến lung lay, khiến cả người Tô Lăng Hạm dựa trên cửa cũng lung lay theo. Nàng vội vàng nói: “Hiện giờ thực sự là không tiện gặp ngươi. Không thì….không thì ngươi đến khách phòng chờ ta trước đi….”

Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn nói: “Ta chỉ nhìn ngươi một cái thôi, xem ngươi đã đỡ hơn chưa! Đừng có quay về nhà rồi lại luẩn quẩn đòi sống đòi chết!”

Tô Lăng Hạm sửng sốt, không nghĩ đến mục đích Thẩm Hưu đến đây cư nhiên là vì cái này….

Nàng cúi đầu cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi đã nghe thấy ta nói chuyện rồi sao? Đủ để chứng minh ta đang rất tốt….”

Thẩm Hưu nghĩ nghĩ, quả thực có lý.

“A, vậy được rồi! Ngươi cứ yên tâm mà đợi, đừng suy nghĩ lung tung. Qua vài ngày nữa ta sẽ đến cưới ngươi nha!” Thẩm Hưu ở bên ngoài nói.

Đầu của Tô Lăng Hạm cúi càng thấp hơn, trên mặt đã cực kỳ đỏ.

Khả Vi và Khả Tường đứng ở bên ngoài đều bị lời nói của vị Cô gia tương lai này làm cho đỏ mặt.

Thẩm Hưu hồn nhiên bất giác, nói thêm câu: “Vậy ta đi đây!” 

Sau đó quả thực đi về phía tiền viện.

Nghe được tiếng bước chân của chàng đã đi xa, Tô Lăng Hạm vừa mới thở phào một hơi, lại nghe thấy tiếng Thẩm Hưu đã quay lại!

“Không được! Ta không yên tâm, ngươi cứ mở cửa ra để ta nhìn một cái xem thế nào!” Thẩm Hưu lại ở ngoài cửa nói.

Khả Vi và Khả Tường liếc mắt nhìn nhau, đều đã khiếp sợ không biết nên làm thế nào mới tốt!

Tô Lăng Hạm cúi đầu dựa vào trên cửa, không lên tiếng.

Thẩm Hưu cũng không chịu đi, cứ đứng chờ ở bên ngoài.

Qua một lúc lâu, Tô Lăng Hạm mới mở hé cửa ra. Nàng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ngươi nhìn qua rồi, nhanh đi đi!”

Thẩm Hưu lập tức đen mặt, chàng dùng một tay đẩy cửa ra, nổi giận đùng đùng nói: “Này không ngủ cả đêm hay sao? Sao lại gầy đi một vòng rồi! Tô gia mấy người ăn không đủ no sao?”

Tô Lăng Hạm bị giọng điệu này của chàng hô lên, liền không tự chủ được rụt rụt vai, lùi về phía sau hai bước.

Tô Lăng Hạm vốn dĩ lớn lên yếu đuối mảnh mai, làn da lại đặc biệt trắng nõn. Hôm nay quả thực là tiều tuỵ hơn chút, nhưng nói gầy đi một vòng này thực sự là nói quá rồi!

Thẩm Hưu lại chất vấn Khả Vi và Khả Tường: “Tô gia đối đãi khắt khe với chủ tử các ngươi sao?”

Hai tiểu nha hoàn vội vàng lắc đầu.

Khả Tường nghĩ nghĩ, gấp gáp nói: “Là cô nương nhà chúng ta từ buổi tối hôm qua trở về khẩu vị liền chẳng ra gì, không chịu ăn uống! Phòng bếp đều đã nấu thức ăn ngon, chỉ đợi ý của cô nương thôi. Nô tì sẽ đi phân phó phòng bếp bưng lên ngay lập tức!”

Khả Tường nháy mắt ra hiệu với Khả Vi, sau đó liền chạy về phía phòng bếp.

Tô Lăng Hạm nhíu nhíu mày, Khả Tường này sao có thể tự mình chủ trương chứ! Nàng thật sự không muốn ăn gì cả. Nàng ngẩng đầu, có chút nhút nhát nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, phát hiện Thẩm Hưu đang quang minh chính đại mà nhìn nàng, nàng vội vàng dời tầm mắt, bên tai đã đỏ lên.

Thẩm Hưu trực tiếp đi vào khuê phòng của Tô Lăng Hạm, tuỳ tiện ngồi xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Lăng Hạm và Khả Vi. Chàng cau mày nói: “Nha hoàn của ngươi đều sẽ không chiêu đãi khách nhân sao?”

Tô Lăng Hạm lại lùi về phía sau một bước, phân phó Khả Vi bưng trà và trái cây lên.

Mà bản thân nàng cứ nhút nhát đứng ở một bên như vậy, không có dáng vẻ của chủ nhân một chút nào.

“Ta có thể ăn ngươi sao?” Thẩm Hưu có chút bất đắc dĩ nói.

Cũng không biết có phải vì chàng cố ý thả chậm ngữ khí, hay là vì nghe chàng nói chuyện trong chốc lát hay không. Tô Lăng Hạm từ từ không còn sợ như vậy nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hưu, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.

Thẩm Hưu dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Tô Lăng Hạm liền ngồi xuống ở chỗ cách Thẩm Hưu xa nhất.

Khả Tường dẫn theo vài tiểu nha hoàn bưng đồ ăn lên.

Tô Lăng Hạm lấy hết dũng khí hỏi: “Thẩm, Thẩm công tử đã ăn gì chưa?”

Thẩm Hưu kì quái nhìn thoáng qua nàng, nói: “Nửa buổi sáng rồi lại không phải thời gian dùng bữa, ngươi nói bữa nào?”

Tô Lăng Hạm biết mình đã lỡ lời, vội vàng cúi đầu bắt đầu dùng bữa. Thẩm Hưu ngồi ở bên cạnh, nàng ngay cả mình đang ăn cái gì cũng đều không biết, chỉ một mực đưa vào trong miệng.

Thẩm Hưu không nhìn được nữa, chàng bỗng nhiên đứng dậy, bưng một cái đĩa nhỏ, chàng nhìn nhìn cả bàn đều là thức ăn chay, bất mãn nói: “Sao ngay cả một món mặn cũng không có vậy!”

Khả Tường ở bên cạnh vội vàng thêm một câu: “Bình thường cô nương chúng ta ăn đồ chay tương đối nhiều hơn chút…”

“Vậy sao được! Đã gầy thành cái dạng gì rồi!” Thẩm Hưu nhìn nhìn, miễn cưỡng phát hiện một dĩa tổ yến trên bàn, lại chọn trứng cút ở trong một đĩa đồ ăn ra hết. Sau đó đưa đến trước mặt Tô Lăng Hạm, nói: “Đừng giống như con thỏ chỉ ăn rau, ăn hết những thứ này đi!”

Tô Lăng Hạm ngây ngốc nhìn dĩa trứng cút đầy ắp ở trước mặt. Tổ yến là Tô phu nhân đặc biệt thêm cho nàng, để nàng bồi bổ thân thể, ngày thường nàng cũng chỉ ăn hai miếng mà thôi. Mà trứng cút, nàng lại không ăn, chỉ ăn những món có rau mà thôi….

Tô Lăng Hạm giương mắt lén nhìn Thẩm Hưu, Thẩm Hưu lạnh mặt, biểu tình đó tựa như nếu nàng không ăn hết những thứ này, chàng sẽ lập tức ra tay đánh người!

Hai vai Tô Lăng Hạm run lên, vội vàng cúi đầu ăn từng miếng một.

Lúc này Thẩm Hưu mới hài lòng.

Tô Lăng Hạm thực sự quá căng thẳng, lúc ăn không để ý liền bị nghẹn trứng cút, cầm khăn tay che miệng ho lên không ngừng.

Khả Tường và Khả Vi vội vàng vừa đấm lưng thuận khí, vừa đưa nước ấm đến.

Thẩm Hưu ở một bên không ngừng nhíu mày, chàng không rõ, một người lớn như vậy rồi sao mới ăn một tí cơm đã có thể bị nghẹn! Thật là phiền phức! Chàng nghĩ như vậy, liền không nhịn được nói ra cách nghĩ của mình.

Khả Vi thực sự không nhìn được nữa, vị Cô gia tương lai này còn lưu lại ở đây, cô nương nhà bọn họ không chừng sẽ xảy ra chuyện mất! Nàng vội vàng đổi thành vẻ mặt tươi cười, nói: “Thẩm công tử, thực sự là vì người đang ở đây đó….”

Thẩm Hưu sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới là nguyên nhân này.

Chàng nhíu nhíu mày, nhìn Tô Lăng Hạm nói: “Vậy sau khi ngươi gả cho ta ngày ngày gặp ta há chẳng phải ngày ngày đều bị nghẹn sao?”

Tô Lăng Hạm cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, nàng hít sâu một hơi, xoay người nhìn Thẩm Hưu, nói: “Thẩm công tử, tuy rằng hai chúng ta có hôn ước, nhưng chung quy vẫn chưa thành thân, ở đây là Tô gia không phải Thẩm gia. Vẫn là mời Thẩm công tử sớm chút đến phía trước nói chuyện, ở đây suy cho cùng là khuê phòng của ta. Thẩm công tử không để ý, nhưng ta để ý.”

Tuy rằng trên mặt Tô Lăng Hạm vẫn ửng đỏ như cũ, nhưng đã thêm chút ý tứ tức giận.

Thẩm Hưu không ngờ tiểu cô nương thế nhưng mạc danh kì diệu tức giận rồi. Vẫn chưa thành thân? Ngày đó quan trọng như vậy sao? Dù sao sớm muộn gì cũng là người của chàng. Có điều thấy bộ dáng của Tô Lăng Hạm có chút tức giận, chàng liền nguôi giận, nói: “Được được được, ta đi ta đi!”

“Không tiễn.” Tô Lăng Hạm nghiêng đầu, không nhìn Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu đi đến cửa lại quay đầu, dặn dò: “Ta đi đây, chín ngày này ngươi chú ý ăn cơm, ăn nhiều thịt chút!”

Tô Lăng Hạm không nói chuyện.

Thẩm Hưu liền đứng ở cửa không đi.

Tô Lăng Hạm thật sự không còn cách nào khác, đành phải gật gật đầu. Thẩm Hưu vậy mới chịu đi.

Đợi Thẩm Hưu đi rồi, Tô Lăng Hạm trực tiếp lao lên giường. Trong lòng loạn thành một đống!

Bộ dáng của người này làm gì có chút gì gọi là thế gia công tử? Trước đây đã biết đây là một công tử bột làm xằng làm bậy, nhưng….lại không phải loại công tử bột phó.ng đãng như trong tưởng tượng của nàng kia….

Thực sự chính là một tên lưu manh! Thổ phỉ! Vô lại!

Tô Lăng Hạm kéo chăn che cả người mình lại, chỉ muốn để bản thân ngủ đi, ngủ rồi thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa! Nhưng nàng đã ăn quá nhiều trứng cút, dạ dày thật sự căng, đành phải đứng dậy, đi đi lại lại ở trong phòng, từ từ tiêu thực.

Đợi người của Thẩm gia đi rồi, khi Tô phu nhân đến thăm nàng, nàng đóng cửa không gặp. Ngay cả tỷ tỷ nàng đến tìm nàng, cũng bị nàng sai nha hoàn ngăn lại. Tô phu nhân lắc lắc đầu, cũng không biết nhân duyên này là đúng hay sai.

Trầm Tiêu phủ.

Vương quản gia có chút muốn nói lại thôi.

Ngư Đồng ở một bên không nhìn được nữa, hắn tiến lên phía trước hai bước đi đến bên cạnh Thích Giác, nói: “Từ sau khi A Khước tiếp nhận toàn bộ việc buôn bán của Trầm Tiêu phủ, không quá năm ngày, tổng số thu vào đã giảm một chút so với mọi khi.”

Thích Giác đang đứng bên cửa sổ cắt tỉa cành lá cho một chậu chuối tây trong hoa phòng. Nghe vậy, chàng chỉ tuỳ ý hỏi: “Hụt rồi?”

“Đương nhiên không lỗ vốn, chỉ là thu vào không nhiều như mọi khi.” Vương quản gia vội nói.

“Ừm.” Thích Giác gật gật đầu, tiếp tục tỉa cành cho chậu chuối tây. Lá của cây chuối tây đó dưới sự cắt tỉa của Thích Giác, dần dần trở nên càng lúc càng sạch gọn.

Vương quản gia do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Theo như trên toàn bộ sổ sách, quả thực không lỗ vốn, hơn nữa lợi ích thu được so với mọi khi cũng tương đồng, chỉ là bị giảm đi một chút. Nhưng….”

“Nhưng ngươi sợ không bao lâu nữa gia nghiệp của Tiêu gia sẽ bị A Khước làm bại sạch.” Thích Giác cuối cùng cũng hài lòng với tạo hình của chậu chuối tây, chàng xoay người nhìn Vương quản gia.

Thích Giác nói: “Sau này trên chuyện buôn bán có nghi hoặc gì thì trực tiếp đi hỏi A Khước, ngươi có thể ra chủ ý, cũng có thể trầm mặc, nhưng chỉ cần nhớ kĩ một điều.”

Vương quản gia liền vảnh tai lắng nghe.

“Hết thảy đều nghe theo nàng.”

“Đây….” Vương quản gia ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Thích Giác liền sửng sốt một lát, sau đó ông khom lưng, biểu thị đã nhớ rõ. Nguyên một bụng toàn những lời khuyên ngăn ngay cả một câu cũng không nói ra được, Thích Giác không phải là người sẽ nghe ý kiến của người khác.

Thích Giác nhìn thoáng qua ông, có chút bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi. Người do một tay ta dạy bảo, sẽ không yếu kém.”

Vương quản gia gật đầu liên tục, không nói thêm gì khác.

Khi Thích Giác về đến trong phòng, liền nhìn thấy Thẩm Khước nằm sấp trên bàn ôm sổ sách ngủ, thậm chí còn có nước miếng từ khoé miệng nàng chảy ra, rơi xuống giấy tờ ở trên bàn.

Thích Giác nhíu mày, chàng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khước, lại nhẹ nhàng đỡ nàng vào trong lòng, có chút ghét bỏ dùng khăn tay lau nước miếng bên khoé miệng cho nàng. Sau đó phát hiện một bên mặt dán vào trên bàn của Thẩm Khước lại dính một mảng mực nước lớn. Chàng giương mắt nhìn mặt bàn một chút, nghĩ tới nàng đang xem sổ sách, xem rồi xem liền mệt mỏi đến ngủ gật đi, khi nàng ngủ say trong tay có lẽ đang cầm bút, cho nên liền làm bẩn khuôn mặt nàng.

Thẩm Khước mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đập vào mắt chính là sườn mặt hơi nhíu mày của Thích Giác. Nàng híp mắt, cười cười, nỉ non: “Tiên sinh, chàng trở về rồi?”

Nàng ngáp một cái, có chút kiệt sức chui vào trong lòng Thích Giác. Động tác càng quen thuộc mà đá giày, đem đôi chân nhỏ bé tinh xảo đặt xuống trên mặt giày của Thích Giác.

Thích Giác nhìn thoáng qua bàn chân trống trơn của Thẩm Khước, cư nhiên lại không mặc tất.

Thích Giác có chút bất đắc dĩ bế nàng đứng dậy, ôm nàng đi vào phòng tắm. Khi Thích Giác cởi y phục cho Thẩm Khước, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn thoáng qua, thấy là Thích Giác, lại nhắm mắt lại, tuỳ tiện để chàng làm.

Nhưng khi nàng cảm giác được đã tiến vào trong hồ nước, nàng liền rầm rì hai tiếng, ghé vào trong ngực Thích Giác, mềm như bông nói: “Không muốn, không muốn ở trong nước đâu….”

Thích Giác lập tức cười ra tiếng, chàng nhéo nhéo chóp mũi của Thẩm Khước, cười hỏi: “Không muốn ở trong nước làm gì?”

“Ai ya! Tiên sinh chàng rõ ràng biết ta đang nói cái gì!” Thẩm Khước vẫn nhắm mắt lại như cũ, nàng thật sự quá buồn ngủ.

Lòng bàn tay của Thích Giác vốc một ít nước lên trên mặt của Thẩm Khước, Thẩm Khước né tránh, vươn tay gãi mặt, mực nước màu đen làm bẩn đầu ngón tay của nàng.

“Đừng lộn xộn, chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nàng mà thôi. Cả người toàn là mồ hôi, bẩn như vậy.” Thích Giác cầm lấy cổ tay nàng, đưa ngón tay của nàng vào trong nước rửa sạch, lại cẩn thận lau vết mực trên mặt cho nàng. Sau đó thật sự quy quy củ củ lau người tắm rửa cho nàng.

Thích Giác vỗ vỗ vào chân của Thẩm Khước, nói: “Nâng m/ông lên.”

Thẩm Khước nghe lời vặn vặn cơ thể, cả người nằm sấp ở trong lòng Thích Giác, nàng cười nói: “Tiên sinh, chàng thật giống đang nuôi nữ nhi.”

Động tác của Thích Giác cứng lại, ngay sau đó, chàng liền dùng sức vỗ một cái vào trên mông của Thẩm Khước, khẽ trách mắng: “Vậy sinh cho ta một nữ nhi, ta dạy nàng phân biệt khi nuôi nương tử và nuôi nữ nhi là như thế nào.”

Thẩm Khước tỉnh táo trong nháy mắt, nàng cau mày trừng mắt nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, chàng không thể cứ đánh người ta như vậy!”

Thích Giác nhìn cũng không nhìn nàng, lại vỗ một cái vào mông nàng.

“Tiên sinh! Chàng đây là bạo gia!” Thẩm Khước há miệng cắn một cái vào cằm của Thích Giác.

Thích Giác rất có ý tứ cười nói: “Nàng xác định muốn ở trong nước câu dẫn ta?”

Thẩm Khước buồn bực hừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn chui vào trong lòng Thích Giác không lộn xộn nữa. Nàng nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi nói: “Buồn ngủ quá, ta ngủ trước đây! Tiên sinh chàng giúp ta tắm xong, sau đó ôm ta về phòng nhé!”

Thích Giác vươn tay ra muốn vỗ nàng một cái, nhưng cuối cùng bàn tay vẫn nhẹ nhàng hạ xuống.

Nhìn tiểu cô nương trong ngực giả vờ ngủ, trong mắt Thích Giác liền nhịn không được xuất hiện ý cười ấm áp.

Sau khi Thích Giác tắm cho nàng xong, cũng không mặc y phục cho nàng, cầm lấy một chiếc áo bào to lớn bọc nàng lại, một đường ôm về phòng, trực tiếp ôm nàng đến trên giường.

Không phải không thích ở trong nước sao? Vậy thì ở trên giường.

Thẩm Khước rầm rì lẩm bẩm: “Giả vờ ngủ cũng không được….”

Thích Giác khống chế lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, chậm rãi nói: “Không sao, nàng thật sự ngủ rồi ta cũng không ngại.”

Thẩm Khước tự cho là hung thần ác sát, trên thực tế lại cực kỳ kiều mỵ mà trừng mắt nhìn Thích Giác, sau đó đẩy nhẹ vai Thích Giác, thở dốc nói: “Ta, ta mệt rồi….”

“Mệt?” Thích Giác buồn cười mà hôn nhẹ vành tai nàng, “Nàng đâu có cử động gì đâu hả?”

“Hừ, chân của ta vẫn luôn nhấc mà!” Thẩm Khước đẩy chân của mình, đặt thẳng xuống. Cuối cùng chọn một tư thế nàng thấy thoải mái, mới cảm thấy yên ổn.

Gần đây Thẩm Khước bận rộn xem đống sổ sách chất cao như núi, quả thực đã rất mệt. Thích Giác không dám dày vò nàng quá lâu, cuối cùng ôm lấy nàng cùng nhau ngủ. Thẩm Khước lật người chui vào trong lòng Thích Giác, thấp giọng nói: “Tiên sinh, hôm nay có phải Vương quản gia đến cáo trạng với chàng không?”

“Ồ, hiện giờ A Khước đã có tầm nhìn rồi sao?” Thích Giác cười khẽ.

“Mới không có, Niếp Tuyết trông thấy ông ấy đi tìm chàng mà thôi. Ta nghĩ, nhất định là đi cáo trạng rồi!” Thẩm Khước nói.

Thẩm Khước giống như một con sâu lông cọ cọ trong lòng Thích Giác, có chút không vui nói: “Sao vậy, có phải tiên sinh muốn giáo huấn ta không?”

“Yên tâm đi, thứ đã đưa cho nàng thì là của nàng. Cho dù nàng làm bại sạch gia nghiệp của Tiêu gia cũng không sao.”  Thích Giác phủi bàn tay nhỏ muốn gãi ngứa chàng của Thẩm Khước ra, “Ta chỉ là rất bất ngờ, nàng cư nhiên xuống tay với Như Tranh nhanh như vậy.”

Thẩm Khước sửng sốt, ngẩng đầu lên từ trong lòng Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh chàng điều tra ta!”

“Thật sự là như vậy mà….chả trách nhanh như vậy đã bị Vương quản gia nhìn ra thiếu sót trong trướng mục. Có điều là ai làm việc cho nàng? Vương Xích? Nàng thật sự thu mua hắn sao?” Thích Giác cười lắc đầu.

“Không, ta không tốn tiền, ta chỉ để Lục Nghị sử dụng mỹ nhân kế mà thôi!” Thẩm Khước nói.

Thích Giác trầm mặc. Quả thực, có đôi khi mỹ nhân kế thực sự hữu dụng hơn nhiều so với tiền tài.

Thẩm Khước dùng đầu của mình đụng đụng vào cằm của Thích Giác, bĩu môi nói: “Được ha! Tiên sinh chàng cư nhiên dùng lời nói để dò hỏi ta!”

Thích Giác bắt lấy tay của Thẩm Khước, dùng mu bàn tay non mềm của nàng xoa xoa dưới cằm mình. Chàng khẽ mỉm cười nói: “Nàng đó, học được cách lừa người còn chưa đủ, còn muốn học cách sai ngược lại người khác.”

Thẩm Khước chớp mắt nhìn Thích Giác, trong mắt tràn ngập khát vọng đối với tri thức!

Thích Giác cong môi, nhịn cười từ từ nhắm mắt lại. Chàng vỗ vỗ sống lưng của Thẩm Khước, nói: “Đi ngủ.”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, cuối cùng ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Thích Giác nhắm mắt ngủ.

Trước đây mỗi lần Thẩm Khước tỉnh lại Thích Giác thường đã xuất môn ra ngoài làm việc, nhưng gần đây Thẩm Khước lại dậy sớm hơn so với Thích Giác. Nàng mở mắt nhìn thoáng qua Thích Giác ở bên cạnh, sau đó nàng nhẹ nhàng kéo chăn ra, muốn bò xuống từ chân giường nhưng không làm ồn đến Thích Giác.

Khi nàng vừa mới bò đến chân giường, Thích Giác một tay giữ nàng lại, sau đó ôm nàng vào trong ngực một lần nữa.

“Không cần trời chưa sáng đã tỉnh dậy.” Thích Giác không mở mắt, chàng hôn nhẹ vào trán Thẩm Khước, “Ngoan, ngủ cùng ta thêm một lát.”

Thẩm Khước u oán nói: “Tiên sinh chàng đây là chậm trễ ta làm chuyện chính sự!”

Thích Giác không để ý đến nàng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của nàng một chút cũng không thả ra. Thẩm Khước vặn vẹo người, Thích Giác liền dứt khoát nhấc chân lên, đè chặt cả người nàng.

Thẩm Khước biết Thích Giác vì để nàng ngủ thêm một lát nữa, nhưng không quản sự thì không biết có biết bao nhiêu việc cần giải quyết! Nàng còn có danh sách trướng mục của một số cửa hàng ở vài thành còn chưa xem xong! Đặc biệt là Hàm Võ thành, Bác Vũ thành, buôn bán tơ lụa trong hai toà thành này cực kỳ quan trọng!

Thẩm Khước biết Thích Giác đã thả tay ra, nàng nghĩ nghĩ, vươn tay gãi gãi mu bàn tay của Thích Giác.

“Còn lộn xộn, ta sẽ khi dễ nàng đó!” Thích Giác cười nói.

Thẩm Khước chớp chớp mắt, bỗng nhiên xoay người ôm lấy Thích Giác, lại từng chút đẩy ngã cả người chàng, sau đó ngồi lên trên người chàng.

Thích Giác mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước có chút nghi hoặc nhìn Thích Giác, khó hiểu hỏi: “Tiên sinh, vì sao mỗi lần ta đều sẽ cả người vô lực, muốn nghỉ ngơi muốn ngủ, mà tinh thần của chàng lại càng ngày càng tốt chứ….”

Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Nếu như nàng muốn dùng cách thức khiến ta toàn thân vô lực mơ mơ hồ hồ thậm chí không quản được nàng…..”

“Làm thế nào vậy?” Thẩm Khước nằm sấp xuống vảnh tai học tập.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất