Chương 109: Biến cố cùng bệnh cũ (1)
“Suỵt, đừng nói, đừng nói, chúng nó đến rồi...”
Sắc mặt Mục Khâu trắng bệch như tờ giấy, trong mắt lộ ra tuyệt vọng cùng mờ mịt.
Trấn Minh Hồ, từ khi nào biến thành nhiệm vụ cấp S rồi?
Thứ bảy, mười một giờ trưa.
Trương Nguyên Thanh ngáp rời giường, mắt lèm nhèm buồn ngủ. Từ lúc trở thành thần dạ du, hắn ban đêm không ngủ, hàng đêm chơi game, ban ngày không có tinh thần, không ngừng mệt rã rời ngủ gà ngủ gật.
Từ sau buổi tối ngày đó hỏi linh, đã trôi qua hai ngày, Lý Đông Trạch và Quan Nhã liên tiếp ra ngoài, tham dự đến trong hành động điều tra Hắc Vô Thường và cấp dưới của hắn.
Điều này làm huấn luyện võ thuật chiến đấu của Trương Nguyên Thanh trì hoãn.
Vốn, dựa theo Lý Đông Trạch quy hoạch, kế tiếp nên do Quan Nhã huấn luyện võ thuật chiến đấu cho Nguyên Thủy, lấy tố chất thân thể thần dạ du, trong thời gian ngắn võ thuật chiến đấu nhập môn không khó.
Nhưng bởi vì sự kiện Chén Thánh và danh sách, chỉ có thể kéo lùi lại, dù sao nhân viên đội 2 khẩn trương.
Trương Nguyên Thanh từng hỏi Lý Đông Trạch mấy đồng đội chưa bao giờ lộ mặt kia, nhưng sắc mặt đội trưởng nhất thời trở nên mất tự nhiên, như có bí ẩn khó nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn biết nghĩ cho người khác liền không tiếp tục truy hỏi.
Mặt khác, Vương Thiên của Chỉ Sát cung đáp ứng trở thành người cung cấp thông tin của hắn, phối hợp ra ngoài dự liệu, rất có giác ngộ.
Bởi vì sự kiện u Hướng Vinh, đại học Tùng Hải quản lý lập tức nghiêm khắc hẳn lên, nhà trường không cho phép sinh viên trọ ở trường ra ngoài ban đêm, cho nên chuyện quan hệ hữu nghị cũng gác lại.
Sau khi rửa ráy đơn giản, bà ngoại còn chưa làm xong cơm trưa, Trương Nguyên Thanh về phòng, bắt đầu chơi với anh linh.
Giờ phút này, hắn đang thu xếp chọn đồ vật đoán tương lai cho Tiểu Đậu Bỉ, sau khi kinh nghiệm qua 50%, độ tinh khiết cùng nồng độ của lực thái âm đều được tăng phúc, sau đó hắn phát hiện, anh linh được lực thái âm tẩm bổ, trí lực có chút tăng lên.
Trương Nguyên Thanh bày sách giáo khoa ở quanh anh linh mũm mĩm đáng yêu, bên trái là toán học, bên phải là ngữ văn, trước sau là tiếng Anh cùng vật lý.
“Chủ nhân của mày tài trí hơn người, học thức uyên bác, mày cũng không thể tụt lại, chọn một cái đi.”
Tiểu Đậu Bỉ mở to đôi mắt đen lúng liếng, nghiêng đầu suy tư hồi lâu, rốt cuộc hiểu ý tứ Trương Nguyên Thanh, sau đó nó nhanh chóng hoạt động tứ chi, bò về phía sách giáo khoa vật lý.
“Ồ, là đứa nhỏ có tiền đồ...”
Khuôn mặt Trương Nguyên Thanh vừa nở ra nụ cười, liền thấy đứa nhỏ vượt qua sách giáo khoa vật lý, ôm lấy máy chơi game ps5, bởi vì không thể chạm đến thực thể, nó ngã bịch xuống.
“Thứ không có tiền đồ, căn bản không giống tao!” Trương Nguyên Thanh tức giận phê bình.
“Lúc tao lớn như mày, đã trong bảy bước làm được thơ rồi.”
Ài! Hắn thất vọng thở dài, muốn tăng lên trí lực của anh linh, bồi dưỡng nó thành tài, phải nắm giữ kỹ năng dưỡng quỷ của thần dạ du.
Vậy thì phải thăng cấp.
Tính thời gian, nhiệm vụ linh cảnh lần thứ hai cũng sắp tới rồi.
Ăn xong bữa trưa, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng ngủ, rót nước sôi nóng vào trong chén trà, mở tủ đầu giường, lấy ra lọ thuốc màu trắng.
“Thật là, trong khoảng thời gian này bận quá, quên uống thuốc, cũng chậm hơn thời hạn hai ngày...”
Hắn vừa nói thầm, vừa nghiêng lọ thuốc, đổ vào lòng bàn tay mấy viên thuốc nhỏ.
Đột nhiên, vẻ mặt Trương Nguyên Thanh ngẩn ra.
Đúng vậy, mình đã trễ hai ngày, vì sao bệnh cũ chưa tái phát?
Bệnh tình của mình rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất phát bệnh sẽ chỉ càng nhanh hơn, không có khả năng tới muộn nha.
Là vì mình đã trở thành thần dạ du, tố chất thân thể thay đổi?
“Nói tới, mình sau khi tấn thăng thần dạ du, còn chưa từng phát bệnh, chẳng lẽ là khỏi rồi?” Hắn vui sướng một phen, lại không dám xác định, vì thế tính thử một lần.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt, ở trong đầu nhớ lại khuôn mặt mơ hồ của cha.
Không biết qua bao lâu, trái tim hắn “Phành” một tiếng, trí nhớ sôi trào, đủ loại tạp âm trút vào trong đầu, các loại hình ảnh tan vỡ sống lại.
Nhưng ở ngay sau đó, tạp âm trở nên có trật tự, hình ảnh không tan vỡ nữa.
Không, không phải thanh âm và hình ảnh trở nên có trật tự, mà là năng lực xử lý tin tức của đầu óc tăng cường.
Hắn nghe thấy cậu ở trong phòng khách nhà mình nhảy múa, nhạc nền là “Bánh rán trái cây” .
Mợ ở phòng ngủ xem phim, thỉnh thoảng thầm oán một câu: Ồn quá, nhỏ giọng chút.
Nhà bếp là tiếng bà ngoại rửa chén.
Giường dưới lầu ở vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, thông qua tiếng va chạm phân tích, Trương Nguyên Thanh dám tự hào kết luận, nữ chủ nhân là nằm úp sấp.
Đầu óc xử lý tin tức còn đang tiếp tục...
“Trên người Quan Nhã luôn có sự tự tin khó nói, mà đội trưởng đối với chị ấy tựa như rất khách khí, khác với đối đãi mình cùng Vương Thái... Khi mình đề cập mấy đội viên kia, vẻ mặt trên mặt đội trưởng là xấu hổ cùng bất đắc dĩ... Thái độ nhạc sĩ Vương Thiên chuyển biến có chút vấn đề, hắn ngày hôm qua đối với mình là không thèm để ý...”