Chương 148: Cô dâu ma (3)
Hắn nghiệm chứng một phen, Tây Thi là chết bởi oán linh, hay là nhân tố khác.
Mi tâm bỗng bành trướng, ký ức không thuộc về bản thân mãnh liệt ập đến.
Hắn thấy được vài đoạn chuyện cũ tan vỡ của Tây Thi, bà chị này là thủy quỷ cấp 2, Linh cảnh hành giả thành phố Nam Hàng cùng tỉnh, không phải nhân viên chính phủ, là thành viên tổ chức Linh cảnh hành giả dân gian nào đó.
Nghề nghiệp trong hiện thực của cô là y tá, cùng lúc giữ quan hệ với chủ nhiệm phòng, phú thương, người quản lý tổ chức hành giả... mấy người đàn ông.
Người theo chủ nghĩa không kết hôn, không tin tình yêu, đàn ông ở trong mắt cô chính là tài nguyên.
Là một cô gái hồng lâu lăn lộn rất không tệ.
Cuối ký ức, Trương Nguyên Thanh thấy được một u ảnh mặc áo cưới xuất hiện, hình ảnh đứt đoạn.
Cô ấy là bị cô dâu ma giết chết? ! Trương Nguyên Thanh mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, lưng phát lạnh.
Hắn thầm nhủ không có khả năng nha, cô dâu ma sao có thể sớm ra tay? Cô ta không phải đang chờ đợi chọn rể sao.
Nếu cô dâu ma có thể ra tay bất cứ lúc nào, vậy còn chơi như thế nào?
Mặt khác, nếu cô dâu ma tự mình ra tay giết người, vì sao chỉ giết Tây Thi, mà không ra tay với đám người mình? Hoặc, là còn chưa ra tay mà thôi?
Lúc này, hắn nghe thấy được tiếng Tạ Linh Hi và Tề Thiên Đại Thánh bàn luận:
“Giới tính cô ta sao bị gạch đi?”
“Không biết, có thể sau khi chết, đều sẽ bị gạch đi?”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, lập tức nói: “Cho tôi nhìn xem.”
Tạ Linh Hi đưa hôn thiếp tới.
Trương Nguyên Thanh nheo mắt nhìn, “giới tính” của Tây Thi bị một vết mực đậm gạch đi.
Tạ Linh Hi mở to đôi mắt sáng, “Anh Vương Thái, anh ở trong linh thể của chị Tây Thi nhìn thấy cái gì?”
Tề Thiên Đại Thánh và Hỏa Ma lập tức ném ánh mắt tới.
“Cô ấy là bị cô dâu ma giết chết!”
“Cái gì? !”
Sắc mặt ba người hoảng sợ, cảnh giác nhìn chung quanh.
Cô dâu ma nếu là ra tay, chỉ sợ ở đây không ai có thể sống sót, theo lý thuyết không đến mức nha, cho dù là nhiệm vụ cấp S, độ khó cao thì cao, tóm lại phải cho bọn họ một đường sinh cơ mới phải.
“Tôi có một ý tưởng, nhưng logic không thông...” Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen, nhìn về phía Tạ Linh Hi nhạy bén như nai con, “Có thể để anh xem hôn thiếp của em không?”
“Được!”
Cô trái lại rất phối hợp, rút ra hôn thiếp kẹp ở đai lưng quần.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận, mở ra nhìn, vẻ mặt cổ quái: “Tính nam?”
Hỏa Ma và Tề Thiên Đại Thánh thò đầu, thấy ô giới tính kia viết là “Nam” .
Tề Thiên Đại Thánh vô cùng đau đớn: “Cô gái nhỏ này nhìn mi thanh mục tú, không ngờ là cú có gai? !”
“Cái gì thế ~” Tạ Linh Hi xấu hổ đỏ mặt, giải thích: “Em là cảm thấy, cô dâu ma muốn tìm là vị hôn phu, vậy vị hôn phu khẳng định là đàn ông, nếu em điền nữ, vậy liền không phù hợp quy củ, chẳng phải là trực tiếp đào thải?”
Hỏa Ma và Tề Thiên Đại Thánh lâm vào trầm ngâm.
Tạ Linh Hi viết giới tính nam, vậy mình đoán liền không sai, phiên bản cũ nữ tính trực tiếp vượt ải, mà phiên bản mới nữ tính trực tiếp gg*, bởi vì đây là linh cảnh cấp S, trực tiếp vượt ải, nào có chuyện hời như vậy... Phỏng đoán của Trương Nguyên Thanh được nghiệm chứng.
Tây Thi là bị cô dâu ma trực tiếp gạt bỏ, nguyên nhân chính là không phù hợp thiết định chú rể.
Hắn nói ra suy luận của mình, nghe xong, Tạ Linh Hi vẻ mặt khổ sở nói:
“Em chỉ là suy đoán, không dám xác định, cho nên liền cũng không nói ra, sớm biết đã nhắc nhở chị Tây Thi một lần.”
Cô nói cái gì chính là cái đó! Trong đầu ba người đàn ông ăn ý hiện lên ý nghĩ này.
Bây giờ nhân số đội ngũ chỉ còn bốn, cô dâu ma nơi này còn có thể giết một người, cũng nhiều nhất chỉ có thể chết một người, may mắn may mắn... Niệm ở quen biết một hồi, Trương Nguyên Thanh đỡ thi thể Tây Thi xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, nhìn quét ba vị đồng bạn còn sót lại, nói:
“Thời gian không nhiều, chúng ta nên tìm phòng kết hôn.”
Tuy không đếm thời gian, nhưng có thể đại khái tính ra, vào tòa nhà đến bây giờ, nhắm chừng sắp một giờ rồi.
Tạ Linh Hi, Hỏa Ma, Tề Thiên Đại Thánh rất nhanh mang chuyện Tây Thi quẳng ra sau đầu, âm thầm tập trung tinh thần.
Bốn người đều cầm sính lễ tiếp tục tiến lên, xâm nhập tòa nhà, lặng lẽ xuyên qua ở trong vườn hoa khác nhau, chỉ có đèn lồng màu đỏ làm bạn với bọn họ.
Đi dạo hồi lâu, mãi chưa tìm được phòng kết hôn, bốn người bỗng nhìn thấy phía trước xuất hiện một sân nhà, mái hiên cong cong, cửa sổ cửa chính dán chữ Hỉ, có ánh nến vui vẻ lộ ra.
Trên đường sân đi thông nhà chính trải thảm màu đỏ tươi.
“Thời gian vừa đến, phòng kết hôn liền xuất hiện.” Trương Nguyên Thanh nhìn vẻ mặt căng thẳng của các đồng đội, thấp giọng nói: “Đi thôi.”