Chương 207: Ma Quân nhắn lại (1)
“Ài, Tôn trưởng lão hồ đồ nha, cậu vốn nên là nhân tài của Thái Nhất môn.” Linh Quân thở dài, rất dễ thân cận nói: “Muốn gia nhập Thái Nhất môn hay không, tin tưởng mấy cô gái độc thân nơi đó rất muốn trao đổi cảm tình với cậu.”
Luận kết giao quan hệ, Trương Nguyên Thanh là không yếu, nhướng chân mày: “Là cô nương độc thân nhất châm kiến huyết (vốn là một câu thành ngữ, nhưng ở đây hiểu theo nghĩa đen: đâm một cái là thấy máu) sao?”
Linh Quân ngẩn ra, cười ha ha:
“Thằng nhóc này thú vị, tôi thích làm bạn với người thú vị. Nếu muốn gia nhập Thái Nhất môn, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, không muốn cũng không sao, dù sao hồ đồ không phải tôi.”
Sau khi nói hai ba câu, hai người lập tức trở nên quen thuộc, thậm chí còn trao đổi phương thức liên hệ.
Linh Quân cất điện thoại di động, châm một điếu thuốc, cười híp mắt:
“Tôi vào phó bản nhiều như vậy, còn chưa từng gặp được linh cảnh cấp S, cậu lại vượt qua hai lần.”
Hắn chậm rãi phun ra một làn khói, cười hiền lành:
“Không hổ là truyền nhân Ma Quân.”
Kẻ này đang thử mình. Trương Nguyên Thanh đã sớm không phải tay mơ, đặc thù của truyền nhân Ma Quân, người ngoài rất khó biết được.
Duy nhất khiến người ta hoài nghi là thường xuyên tiến vào linh cảnh yêu cầu cao độ một điểm này, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, đường hầm Xà Linh không phải không có người mới Thần dạ du từng tiến vào, nhiệm vụ thí luyện chính là cấp S, cũng không thể coi là chứng cứ truyền nhân Ma Quân.
Về phần công viên trò chơi Kim Thủy, linh cảnh là có cơ chế phân phối, người càng mạnh, phối đến phó bản độ khó cũng càng cao, cái này rất hợp lý.
Bởi vậy, Linh Quân này trăm phần trăm đang thử hắn.
Thái Nhất môn sẽ không dễ dàng bỏ qua tìm kiếm truyền nhân Ma Quân, loại thử này, về sau quá nửa còn có... Trương Nguyên Thanh bật cười một tiếng, biểu hiện ra kiêu ngạo nhất định, khiến mình càng thêm phù hợp thân phận thiên tài, khinh thường nói:
“Khinh thường ai chứ, Ma Quân truyền nhân tính là cái gì.”
Trên mặt Linh Quân tràn đầy nụ cười: “Vậy xem ra là tôi đã đoán sai, cậu nếu là truyền nhân Ma Quân, Tôn trưởng lão liền càng thêm hồ đồ.”
Da mặt gã này còn rất dày... Trương Nguyên Thanh không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, tò mò nói:
“Thái Nhất môn các người bố trí một trưởng lão như vậy, thật sự không có việc gì chứ?”
“Đương nhiên có chuyện, nhưng mọi người đều nói như vậy, chẳng khác nào không có việc gì, Tôn trưởng lão tức giận nữa, cũng chỉ có thể tìm người khởi xướng, chính là Viên Đình đội trưởng Viên phụ trách khu Khang Dương.” Linh Quân vui sướng khi người gặp họa nói:
“Nhưng Tôn trưởng lão đã vào phó bản, còn chưa đi ra.”
Đội trưởng Viên đáng thương, tôi sẽ dâng hương cho anh. Trương Nguyên Thanh ở trong lòng bi ai cho Viên Đình.
Lúc này, Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh nhạt quay về, Quan Nhã đi theo phía sau vẻ mặt bực bội.
Ở sau khi lưu lại mấy nhân viên tinh anh dọn dẹp hiện trường, đoàn người rời khỏi hiện trường, đám người Lý Đông Trạch trở về tu dưỡng, đội chi viện chạy tới thì đi tìm điểm ẩn thân thật sự của Hoành Hành Vô Kỵ.
Vị trí căn nhà trọ đó, Trương Nguyên Thanh từng nhìn thấy ở trong hình ảnh ký ức.
Trên xe MPV trên đường trở về, Quan Nhã lười biếng nằm ở trên ghế da thật, nhíu mày nói:
“Phó Thanh Dương hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, mắng chị một trận.”
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Có thể là bởi vì anh ta người ngốc tiền nhiều?”
Quan Nhã ngẩn ra, hồ nghi nhìn hắn: “Em có phải nói gì với hắn hay không.”
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Có thể là bởi vì em có sắc tâm không có sắc đảm?”
“Được lắm, thằng nhóc thối này dám bán đứng chị, chuẩn bị tốt gà bay trứng vỡ* chưa.”
“Lão ti cơ cuồng vọng, làm sao biết không phải chị chịu nhục dưới khố em?”
“Đến đây!”
“Đến!”
Lý Đông Trạch yên lặng liếc một lần hai cấp dưới đằng đằng sát khí mông lại không chút nhúc nhích.
Ngọa Long Phượng Sồ.
Phó Thanh Dương quay về biệt thự xa hoa đang ở, không nói một lời đi lên lầu hai, tiến vào phòng sách.
Sau khi đóng cửa sổ, hắn gọi điện thoại di động cho trưởng lão Thái Địch phụ trách sự kiện Hắc Vô Thường.
Trưởng lão Thái Địch không phải Thái Địch*, ID linh cảnh là “Ông Già và Chú Chó”, là một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, nghe nói từ nhỏ cha mẹ đều mất cả, cùng một con chó sống nương tựa lẫn nhau lớn lên.
Bởi vậy thường thường nhập vào các loại chó, hiếm khi lấy chân thân xuất hiện trước mặt người ta.
Đương nhiên, đây cũng là một loại thủ đoạn che giấu bản thân.
Điện thoại rất nhanh kết nối, Phó Thanh Dương nghe thấy trong loa truyền đến một tiếng chó sủa, tiếp theo là thanh cổ họng ho khan, sau đó mới là tiếng trưởng lão Teddy nói chuyện:
“Chuyện gì?”
Giọng điệu trong ôn hòa lộ ra uy nghiêm.