Chương 252: Tiền căn hậu quả (3)
Không thể nôn nóng, càng nôn nóng tâm càng loạn, mà lùng bắt Hắc Vô Thường là công việc thời gian dài, không thể vội... Trương Nguyên Thanh ổn định cảm xúc, tiếp tục phân tích.
“Hắc Vô Thường, Hoa Hồng Đêm Tối, chính phủ, ba thế lực này tin tức không tương đương, là chỗ mình có thể lợi dụng.
Trải qua cái chết của Hạ Hầu Tân, Hoa Hồng Đêm Tối khẳng định sẽ đẩy nhanh tiến độ hợp tác với Hắc Vô Thường, thời gian để lại cho mình không nhiều nữa.
“Thông qua con đường của chính phủ lùng bắt Hắc Vô Thường, thông qua Chỉ Sát cung điều tra Hoa Hồng Đêm Tối. Đúng rồi, mình còn có thể đi khách sạn Vô Ngân xin giúp đỡ, giữa nghề nghiệp tà ác với nhau, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có qua lại nhỉ.”
Không phải bất đắc dĩ, hắn thật ra không quá muốn có liên lạc với người của khách sạn Vô Ngân.
Tiếp theo, Trương Nguyên Thanh nhớ tới cái chết của Hạ Hầu Tân lúc ban ngày.
“Thần dạ du có năng lực nhìn thấy vận mệnh, nghe cách nói của Phó Thanh Dương, tựa như cần mặt đối mặt mới có thể nhìn thấy? Hơn nữa loại kỹ năng này, hẳn là chỉ có thể nhìn thấy hướng đi vận mệnh ngắn hạn.”
“Bằng không, sẽ không vừa vặn diệt khẩu ở lúc chúng ta muốn ra tay đối với Hạ Hầu Tân, mà là Hạ Hầu gia vừa tới Tùng Hải, liền trực tiếp diệt khẩu, không, là để Hạ Hầu gia dẹp đường về phủ.”
Nếu như vậy, liền hoàn hảo.
Đồng thời, Trương Nguyên Thanh lại nghĩ đến lão mõ xinh đẹp, nghĩ tới nụ cười ý vị sâu xa kia của cô ấy.
Cô ấy có phải cũng nhìn thấy hướng đi vận mệnh của mình hay không? Nhưng một đoạn thời gian rất dài sau khi mình vượt qua nhiệm vụ thí luyện, cùng không có sóng gió gì lớn.
Cô ấy vì sao lộ ra nụ cười như vậy.
Trương Nguyên Thanh ở mãi trước bàn, ngồi tới năm giờ sáng, mới nằm úp sấp ở trên bàn nghỉ ngơi chút.
“Ba ba!”
Trong mơ mơ màng màng, Trương Nguyên Thanh nghe thấy Tiểu Đậu Bỉ kêu gọi.
Hắn tỉnh lại, thấy Tiểu Đậu Bỉ trèo lên bàn, cánh tay ngắn ngủi to béo chống đỡ thân thể, mắt đen lúng liếng tranh công nhìn hắn.
Trên tóc máu thưa thớt đội một cái ví da.
Phù, không phải nội y... Trương Nguyên Thanh theo bản năng thở phào, tiếp đó giận dữ:
“Không phải trộm nội y phụ nữ, chính là trộm ví tiền, mày rốt cuộc là trẻ con hay là lưu manh? Từ nhỏ tao đã giáo dục mày, phải làm một đứa nhỏ chính trực.”
“A ba...” Tiểu Đậu Bỉ nghiêng đầu, ấm ức nhìn chủ nhân, không rõ hắn vì sao phải mắng mình.
Cái ví tiền này còn rất dày... Trương Nguyên Thanh đưa tay cầm lấy, mở ví da ra, thấy một xấp tiền giấy thật dày, đỏ rực.
Vẻ giận dữ của hắn nhất thời biến mất, vẻ mặt rối rắm: “Nhiều, nhiều quá rồi...”
Lại tập trung nhìn vào, phát hiện căn cước công dân, ồ, ví da của cậu, vậy không có việc gì.
Thân là y bát truyền nhân của cậu, Trương Nguyên Thanh rút ra ba tờ tiền giá trị lớn trăm tệ, đặt lại cái ví da lên cái đầu quả dưa của Tiểu Đậu Bỉ, thấp giọng dặn dò:
“Trả ví tiền về.”
“A ba!” Tiểu Đậu Bỉ thu được chỉ lệnh, hoạt động tứ chi tới bên bàn, như một con hải báo nhỏ, tung người, rơi trên mặt đất, sau đó thuần thục vung tay chân, xuyên qua vách tường, biến mất không thấy.
Trên bàn cơm, dì trẻ gặm bánh bao, khuôn mặt tròn trịa, nói:
“Mẹ, tìm được nội y của con chưa?”
Bà ngoại mắng: “Ai biết con ném ở đâu, tìm một vòng cũng chưa tìm được.”
Dì trẻ vẻ mặt hồ nghi: “Con nhớ rõ ném vào trong giỏ rồi, sao có thể không thấy nữa.”
Cô sau đó nhìn chằm chằm cháu trai, “Có phải mày lấy hay không.”
Trương Nguyên Thanh còn chưa nói, bà ngoại nâng tay ký đầu con gái một cái, giận dữ nói: “Nói nhảm, Nguyên Tử cầm quần áo của mày làm gì, mày nói lung tung những thứ này nữa, lão nương đánh chết mày.”
“Đúng thế, dì chỉ biết bôi nhọ cháu.” Trương Nguyên Thanh lòng đầy căm phẫn.
Rõ ràng là Tiểu Đậu Bỉ lấy. Hắn ở trong lòng bổ sung một câu.
Nhưng, nếu để bà ngoại phát hiện, vậy mình xong rồi, phải bị thanh lý môn hộ.
Ăn xong bữa sáng, Trương Nguyên Thanh gọi xe tới vịnh nhà giàu.
Ở sau khi liên hệ Phó Thanh Dương, hắn ở cửa tiểu khu chờ đợi một lát, chờ được chị gái hôm qua.
“Đây là thẻ cổng nhà Bách phu trưởng cho ngài, màu trắng là cổng tiểu khu, màu đen là cổng biệt thự.” Chị gái chân dài tất đen mỉm cười đưa qua hai cái thẻ một đen một trắng.
Kế hoạch của Trương Nguyên Thanh hôm nay là, trước hướng Phó Thanh Dương “báo cáo” suy luận của mình, chỉ ra Chén Thánh Sa Ngã có thể tồn tại vấn đề, để Phó Thanh Dương biết chân tướng việc này.
Đương nhiên, không thể nói thẳng, mà là cần lấy phương thức thảo luận mở ra.
Sau đó liên lạc Chỉ Sát cung, báo cho biết chuyện Hạ Hầu Tân bị diệt khẩu, cuối cùng đi khách sạn Vô Ngân một chuyến, hướng bọn họ tìm hiểu tình báo của giới Vu cổ sư.
Chị gái tất đen ở phía trước dẫn đường, mỉm cười nói:
“Bách phu trưởng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, sau khi nhận được điện thoại của cậu, liền bảo tôi tới đón cậu.”