Chương 291: Audio đêm khuya (2)
“Không thích, nhưng tên này nhìn rất cứng đầu, liền nhịn không được muốn vuốt ve. Nó hẳn là không phải Teddy bình thường nhỉ, có năng lực gì sao?” “Nó có năng lực miễn trừ chức vụ của cậu, khai trừ cậu ra khỏi Ngũ Hành minh, lại phát một phần lệnh truy sát giang hồ.”
“Hả?” Trương Nguyên Thanh dừng tay, nghe ra không thích hợp.
“Vị này là một trong năm vị trưởng lão của phân bộ Tùng Hải, cấp trên trực tiếp của tôi... Ồ, cậu quỳ làm gì?”
“Tôi không phải là chân mềm nhũn sao, Bách phu trưởng nói gì vậy, cung nghênh trưởng lão vĩ đại, chẳng lẽ không phải điều chúng ta đám cấp dưới này nên làm sao?” Trương Nguyên Thanh cúi đầu bái lạy: “Trưởng lão thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ!”
Teddy lông quăn lườm xéo hắn một cái, miệng nói tiếng người, thanh âm tang thương: “Gần hai mươi năm không ai dám xoa đầu tôi rồi, cậu cái thằng nhóc này rất thú vị, lấy ra Chén Thánh đi.”
Trương Nguyên Thanh lập tức mở ra ô vật phẩm, triệu hồi ra Chén Thánh Đọa Lạc.
Hắn cũng không tính độc chiếm đạo cụ loại quy tắc này, một mặt là điều kiện không cho phép, bên đường có camera giám sát, cùng với hướng thập trưởng Đằng Viễn xin giúp đỡ, đều quyết định hắn không có khả năng giấu diếm việc này.
Còn nữa, mục tiêu của hắn là danh sách, mà không phải Chén Thánh.
Một mặt khác, Chén Thánh đã hư hao, chữa trị đạo cụ loại quy tắc cấp bậc cao, là điều hắn tương lai một đoạn thời gian rất dài đều không có khả năng làm được.
Đã như vậy, lấy Chén Thánh đổi công huân, đổi tiền, đổi đạo cụ thưởng, rõ ràng có lãi hơn.
Ánh mắt mọi người nhất thời đặt ở trên cái chén thủy tinh tinh xảo đẹp đẽ giăng kín vết nứt này.
Nhìn chén thủy tinh trống rỗng, Cẩu trưởng lão nheo lại đôi mắt cúc áo đen, sau khi trầm ngâm vài giây, nói:
“Làm rất khá, Nguyên Thủy... tôi gọi cậu Nguyên Thủy đi, tên của cậu làm người ta khó có thể mở miệng. Ừm, cậu đánh chết Hắc Vô Thường, đoạt được Chén Thánh, coi như công đầu, tổ chức sẽ thưởng cho cậu.”
“Đa tạ trưởng lão.” Trương Nguyên Thanh cúi đầu bái lạy.
“Phải có ngạo cốt của thiên tài.” Cẩu trưởng lão nhịn không được nói.
“Trưởng lão nói đúng, trưởng lão thiên thu muôn đời.” Trương Nguyên Thanh cúi đầu lạy.
Cẩu trưởng lão thò móng vuốt ra, Chén Thánh Đọa Lạc tự bay đi, ánh sáng yếu ớt lóe lên, biến mất không thấy.
Cẩu trưởng lão nhìn Phó Thanh Dương một cái, nói: “Cậu phụ trách xử lý việc tiếp theo.”
Dứt lời, một mảng hào quang bao lấy nó, tiếp đó tan đi.
Phó Thanh Dương an bài nhiệm vụ đâu vào đấy, cái này bao gồm phong tỏa trường học, xử lý camera giám sát phụ cận vân vân.
Cuối cùng, hắn nhìn Trương Nguyên Thanh, nói: “Nguyên Thủy, cậu theo tôi đi một chuyến.”
Hai người một trước một sau, đi về chỗ sâu trong vườn trường.
Người còn lại đều tự làm việc, chỉ có Quan Nhã ánh mắt đuổi theo bọn họ
Hai giờ sáng, biệt thự vịnh Phó gia.
Trước máy tính màn hình phẳng rộng lớn, Phó Thanh Dương ngồi thẳng người, nhìn năm vị trưởng lão trên màn hình lục tục đăng nhập.
Sau khi nhân viên đến đông đủ, Cẩu trưởng lão giọng điệu tang thương trầm ổn nói:
“Sự kiện Chén Thánh đã kết thúc, đã xác nhận Hắc Vô Thường tử vong, nhưng việc này chưa kết thúc, tôi đã mang kẻ sa ngã danh sách ghi lại, tuyên bố cho phân bộ các nơi, giục bọn họ mở ra truy bắt.
“Mặt khác, trong chiến đấu lần này, hai thành viên của Ám Dạ Mân Côi ra tay, một kẻ là Nhật du thần cảnh giới Chúa tể, một kẻ là Hỏa sư cảnh giới Thánh giả.” Trưởng lão Xích Hỏa bang hừ lạnh một tiếng, giọng thô ráp nói:
“Tôi sẽ báo cáo cho minh chủ, mở ra điều tra đối với chấp sự cảnh giới Thánh giả, nếu là xác nhận thành viên Xích Hỏa bang, tôi nhất định đánh nổ đầu chó của tên khốn ăn cây táo, rào cây sung này.”
Cẩu trưởng lão không vui nói: “Chú ý tu từ của ông. Còn có, sự kiện Chén Thánh Đọa Lạc có huyền cơ khác, Thanh Dương, cậu tới nói.”
Phó Thanh Dương lời lẽ ngắn gọn báo cáo:
“Tình hình chiến đấu ở tiểu học Tùng Hải III, các vị trưởng lão đã biết, tôi không lắm lời nữa. Tôi giải thích một lần nguyên nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn phát hiện Hắc Vô Thường, cậu ta có một đạo cụ có thể tầm bảo.
“Ở trong lúc ngồi thủ cửa hàng tiện lợi, đạo cụ và Chén Thánh Đọa Lạc sinh ra cảm ứng, bởi vậy cậu ta theo đạo cụ chỉ dẫn, tìm được Hắc Vô Thường. Ở trên một điểm này, tôi cho rằng không cần thiết hoài nghi, camera giám sát ven đường biểu hiện, cậu ta quả thật là một đường mò mẫm qua, tôi cũng từng kiểm tra nói dối đối với cậu ta. Mặt khác, cậu ta ở lúc nhìn thấy Hắc Vô Thường, lập tức lựa chọn cầu viện, cũng có thể chứng minh cậu ta không phải là biết trước Hắc Vô Thường nấp ở nơi đó.”
Lúc này, thanh âm giàu sức hút của nữ giới trưởng thành, nhưng tỏ ra hơi âm trầm nói:
“Đạo cụ tầm bảo? Hắn sao có thể có đạo cụ nghề nghiệp ‘Hư không’.”
Phó Thanh Dương nói: “Tôi chỉ cần xác nhận cậu ta có nói dối không. Tôi cho rằng, riêng tư của cấp dưới không nên bị xâm phạm.”