Chương 308: Nguy cơ (3)
“Giữa cấp 4 cùng cấp 3, có lạch trời khó vượt qua, Lý Hiển Tông có thể ám sát Thánh giả cấp 4, trừ thực lực bản thân cường đại, hẳn là còn mượn dùng đạo cụ, chiếm hết thiên thời địa lợi mới có khả năng.”
“Bị một kẻ địch đáng sợ như vậy nhằm vào, lại cho gã đủ thời gian bố trí, hy vọng sống sót của mình quả thật không cao.”
Tâm tình Trương Nguyên Thanh trở nên nặng nề.
Bỏ qua một bên đạo cụ, chỉ luận thực lực cá nhân, Yêu mê hoặc cùng Thần dạ du đều là nghề nghiệp đỉnh phong, Lý Hiển Tông cấp 3, khẳng định có thể treo mình lên đánh.
Nếu luận đạo cụ, giày khiêu vũ màu đỏ thần khí né tránh, đuổi giết này không ở bên người, chiến lực hắn tổn hao nhiều, chỉ dựa vào cô dâu ma, chỉ sợ không giết nổi Lý Hiển Tông, đối phương tất nhiên cũng có con bài chưa lật.
Mình phải sớm một chút lên tới cấp 3, toàn diện tăng lên thuộc tính, bằng không nguy hiểm rồi... Trương Nguyên Thanh nói: “Dì Tiểu Viên, còn không?”
“Hết rồi, tổng cộng chín ngàn tệ, chiết khấu cho cậu, đưa mười ngàn đi.” Giọng dì Tiểu Viên lạnh nhạt bình thản, lại dễ nghe.
Thật sự là bà dì mê người.
“Rút thời gian cháu sẽ đến một chuyến, đưa tiền tới cho dì.” Trương Nguyên Thanh cúp điện thoại.
...
Bệnh viện Bình Thái.
Giang Ngọc Nhị mặc áo blouse trắng tiễn bước một nữ bệnh nhân cuối cùng, duỗi lưng, lăn lộn một giờ nữa liền tan ca.
Sáng mai không có người bệnh hẹn trước, cho nên đêm nay có thể rút ra một hai giờ, chơi game với cháu trai.
Cháu trai vô dụng đến nay còn chưa có bạn gái, người dì trẻ đáng yêu vô địch biết nghĩ cho người như cô, đành cố mà làm bầu bạn với nó.
Giang Ngọc Nhị chuồn ra khỏi văn phòng, tới phòng khám cách vách, dựa vào cửa, cười nói:
“Vương Thiên kia, gần đây vẫn không có tin tức sao?”
Ngồi trong phòng khám là chị gái hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, là một trong những đồng bạn tán gẫu của Giang Ngọc Nhị, ngoài lúc bận rộn làm việc, các dì trẻ dì già của khoa phụ sản thích tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Tán gẫu chuyện người bệnh, tán gẫu chuyện đồng nghiệp, cái gì cũng nói.
“Nghe chủ nhiệm nói, Vương Thiên từ chức rồi, đổi nghề làm việc khác rồi.” Bác sĩ Triệu thở dài: “Từ khi cháu cậu ta chết non, trạng thái tinh thần của cậu ta liền không tốt lắm, có thể là ở lại bệnh viện nhìn vật nhớ người, đổi hoàn cảnh một chút cũng không tệ.”
Giang Ngọc Nhị “Ồ” một tiếng.
Bác sĩ Triệu lại nói:
“Tiểu Giang à, chuyện chị lần trước nói với em, em cân nhắc thế nào rồi? Em họ chị đi làm doanh nghiệp nhà nước, công việc ổn định, thu nhập lại cao, bộ dạng cũng không tệ, điều kiện là thật sự rất tốt. Chị cho em xem ảnh chụp của nó, hắc, thằng nhóc đó cơm nước không màng, cứ đòi chị giới thiệu em cho nó.”
Giang Ngọc Nhị trừng mắt: “Chị Triệu, với điều kiện này của em, như thế nào cũng là lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước mới có thể lấy em nhỉ, em họ của chị cấp bậc quá thấp, nuôi không nổi em.”
Mọi người đều đã rất quen thuộc, nói chuyện không chút cố kỵ.
Bác sĩ Triệu cười mắng: “Phiên phiến thôi, kéo dài nữa, liền thành bà cô mất.”
Đang nói, một tiếng súng nổ vang từ nơi xa truyền đến, Giang Ngọc Nhị khẽ biến sắc.
Bác sĩ Triệu ngẩn ra vài giây, mờ mịt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô vừa nói xong, phương hướng đại sảnh của bệnh viện liền truyền đến sóng âm ồn ào, tiếng thét chói tai lúc trầm lúc bổng.
“Xẹt xẹt...”
Trong radio công cộng vang lên tiếng dòng điện, sau đó là một giọng đàn ông kiêu ngạo: “Thông báo thông báo, từ giờ trở đi, bệnh viện Bình Thái do tao tiếp quản, mọi người ở lại tại chỗ, ôm đầu ngồi xổm xuống, ai chạy lung tung, xử bắn ngay tại chỗ.”
Tiếp theo, lại là vài tiếng súng nổ vang.
“Khủng bố tập kích?”
Bác sĩ Triệu sắc mặt trắng bệch, lại có chút khó có thể tin.
Tùng Hải làm đô thị lớn hơn hai mươi triệu người, tập hợp công nghiệp, tài chính, giao thông, thuỷ vận vào một thể, ở cả nước có địa vị hết sức quan trọng.
Mấy chục năm nay, đừng nói khủng bố tập kích, dù là tội phạm tính chất bình thường cũng rất ít xảy ra. “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát “
Bác sĩ Triệu luống cuống tay chân lấy ra điện thoại di động, ý đồ gọi điện cho văn phòng cảnh sát.
Nhưng điện thoại căn bản không có ai tiếp.
“Lúc này có thể báo cảnh sát đều báo rồi, nhân viên trực máy của văn phòng cảnh sát có hạn, không tiếp được cuộc gọi của chị.” Giang Ngọc Nhị nhỏ giọng đóng cửa lại, thấp giọng nói:
“Chúng ta cứ ở lại chỗ này, đừng chạy lung tung.”
Bác sĩ Triệu ánh mắt sợ hãi, vẻ mặt hoảng loạn: “Chúng, chúng ta không thể ở lại chỗ này, bọn cướp không có nhân tính, sẽ giết chết con tin. Tiểu Giang, chúng ta từ cửa sau đào tẩu.”
Giang Ngọc Nhị nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời: “Ở lại chỗ này!”
Bác sĩ Triệu ngẩn ra một phen, ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp quen thuộc, cô nương trẻ tuổi khuôn mặt tròn, diện mạo ngọt ngào hoạt bát, luôn một bộ dáng cô gái ngoan ngoãn này, vừa rồi đột nhiên bày ra sự nghiêm khắc làm người ta kính sợ, làm người ta sợ hãi.