Chương 322: Đến tiếp sau (1)
“Thằng nhóc này là thật không sợ chết nha, vậy còn có thể toàn thân mà lui, làm tốt lắm, ông đây thích mày điên như vậy.”
“Ha ha ha, thí luyện vừa mới bắt đầu, mày đã cho Tùng Hải phân bộ một đòn dằn mặt, so với những kẻ đi thủ đô trâu bò hơn nhiều.”
“Có mang thằng nhãi Nguyên Thủy Thiên Tôn kia đánh phọt cứt hay không?”
“Đại anh hùng, bọn tao về sau đi theo mày lăn lộn, dẫn bọn tao cùng nhau giết hành giả chính phủ nha, kiếm chút thu nhập thêm.”
Tiếng kêu quái dị cùng tiếng cười lúc trầm lúc bổng.
Cô gái ‘làm vận động’ cố ý phát ra tiếng thét chói tai cao vút.
Lý Hiển Tông nhếch miệng cười nói: “Một lũ ngu!”
Chờ sóng âm bình ổn, Thiên Linh Linh nói:
“Không bị bám theo chứ, có xử lý tốt cái đuôi hay không.”
Lý Hiển Tông không chút để ý nói:
“Cháu có tính toán, bấm thời gian, vượt ở trước khi Thánh giả cùng trưởng lão đến đã rời khỏi.”
Trong hành giả giai đoạn Siêu phàm, người có thể theo dõi hắn còn chưa sinh ra, Thám báo cũng không được.
Đang nói, đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân.
“Thùng, thùng, thùng!”
Tiếng bước chân rất quái lạ, mỗi một bước đều phải dừng vài giây, như là đứa nhỏ tập tễnh học bước.
Ban đầu chưa có ai để ý, nhưng dần dần, càng lúc càng nhiều người nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đầu cầu thang.
Tiếng bước chân đâu vào đấy hướng xuống, vẫn duy trì tiết tấu thong thả, như là cố ý muốn hấp dẫn người ta chú ý.
Rốt cuộc, bọn họ thấy rõ bộ dáng người tới.
Đó là một người phụ nữ mặc váy dài cổ trang màu đỏ thẫm, thêu chỉ vàng hoa mỹ, đeo mặt nạ màu bạc.
Trong tay cô nắm một sợi dây thừng đỏ như ẩn như hiện.
Lý Hiển Tông biến sắc, đột ngột cúi đầu, thấy chỗ mắt cá chân của mình, không biết khi nào bị buộc một sợi dây đỏ to bằng sợi tóc.
Cô gái váy đỏ buông sợi chỉ đỏ, tùy ý nó tiêu tán, hai tay để sau lưng, kiễng mũi chân như cô gái nhỏ, cười hì hì nói:
“Ồ, thật náo nhiệt, mọi người đang chơi cái gì thế, có thể để tôi chơi cùng không?”
Ánh mắt dưới mặt nạ màu bạc lưu chuyển, nhìn về phía gã đầu trọc, cô kinh ngạc vui vẻ nói:
“A, là ông, Thiên Linh Linh. Tôi rốt cuộc tìm được ông rồi... Còn nhớ sự kiện diệt môn Sở gia hai mươi mốt năm trước không?”
Chỉ Sát cung chủ... Nhìn thấy cô gái này xuất hiện ở quán bar trong lòng đất, Thiên Linh Linh biến sắc hẳn, chén thủy tinh trong tay “rắc” một tiếng bóp vỡ mất.
Chỉ Sát cung chủ? Cô ta nhằm vào mình khi nào, mình căn bản không có qua lại với người của Chỉ Sát cung... Lý Hiển Tông lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong đầu tự động hiện lên tin tức Chỉ Sát cung chủ.
Nghề nghiệp Nhạc sĩ, nghi ngờ cảnh giới Thánh giả đỉnh phong, đoạn thời gian trước ở trong Hạ Hầu gia bao vây tiễu trừ thong dong mà lui, trước mắt ở trạng thái bị truy nã.
“Chú Thiên, sự kiện Sở gia diệt môn là chuyện gì? Cô ta, hình như là đặc biệt tới tìm chú?” Lý Hiển Tông lặng lẽ thò tay vào túi quần, nắm phấn viết.
“Lý Hiển Tông, mày con mẹ nó hại chết tao rồi!”
Thiên Linh Linh sắc mặt xanh mét, nghe được bốn chữ “Sở gia diệt môn”, hắn đã biết cô gái này là hướng đến mình. Lý Hiển Tông không biết khi nào bị đối phương nhằm vào, sau đó truy nguồn gốc tìm được nơi này.
“Tiểu tử, đợi lát nữa tao sẽ phụ trách bám trụ cô ta, mày nghĩ cách đi trước.” Thiên Linh Linh tuy hận không thể đánh nổ đầu chó của Lý Hiển Tông, nhưng vẫn làm ra quyết định lý trí.
Hắn là Vụ chủ cấp 5, lấy chiến lực của nghề nghiệp tà ác, có thể đọ sức một chút với cấp 6 nghề nghiệp hợp pháp. Chỉ Sát cung chủ tuy là cảnh giới Thánh giả đỉnh phong, đánh không lại, nhưng dây dưa chốc lát vẫn là không thành vấn đề.
Lại nói, nơi này còn có hai ba mươi vị nghề nghiệp tà ác, ai cũng là hành giả tính tình vặn vẹo, nhưng chiến lực dũng mãnh. Lúc này, những kẻ ác ở quán bar trong lòng đất còn chưa phản ứng lại.
Mấy gã đàn ông ở gần đầu cầu thang, vẻ mặt ái muội huýt gió, trêu đùa:
“Em gái, mặc đẹp như vậy ra ngoài chơi? Hắc, váy này đẹp, nhìn tựa như tiểu thư khuê các cổ đại.” “Tiểu thư khuê các, vén váy lên để các anh nhìn xem.”
Tiếng cười vang nổi lên bốn phía, bọn họ còn tưởng cô gái mặc váy đỏ cổ trang, là đồng loại tới quán bar trong lòng đất tiêu khiển. Chỉ Sát cung chủ quay đầu, nhìn về phía người đàn ông lên tiếng trêu chọc kia.
Ngay sau đó, một sợi dây đỏ mảnh như sợi tóc vung tới, vung ra tiếng xé gió thê lương. Nụ cười đáng khinh của gã đàn ông đọng lại ở trên mặt, ngay sau đó, đầu từ trên cổ chậm rãi trượt xuống.
Sợi dây đỏ quấn lấy cái đầu, lăn mãi về phía đầu cầu thang, lăn ra một vết máu, lăn đến bên váy Chỉ Sát cung chủ.
Cô nâng lên bàn chân ngọc trắng nõn linh lung, dẫm trên mặt của cái đầu, cười khanh khách: “Dưới váy người ta có đẹp không?” Quán bar trong lòng đất nháy mắt lâm vào tĩnh mịch.