Chương 328: Tôn trưởng lão bảo Viên Đình tới gặp ta (3)
Nhưng sau khi ông hiện thân, làn da quanh thân nứt ra, từng tia sáng vàng nóng bỏng từ trong cơ thể phun trào ra, từ trong mắt, miệng, xoang mũi của ông phun trào ra.
Thân thể ông cụ nhanh chóng biến thành than, trong vài giây, biến thành một cái xác cháy.
Ánh sáng vàng nóng rực nướng cháy phiến lá cây hòe, khiến lũ “trẻ con” nấp trong cây phát ra từng đợt tiếng kêu hoảng hốt sợ hãi.
Mười mấy giây sau, cái xác cháy mở hai mắt, làn da chưng khô rơi ra từng khối, lộ ra máu thịt mới sinh đỏ hồng.
Trái tim trong lồng ngực một lần nữa nhảy lên, Tôn trưởng lão chậm rãi phun ra một hơi, nói:
“Đi lấy quần áo cho lão phu, các ngươi lũ nhãi con không có nhãn lực này.
Một trận gió âm từ trong ngọn cây lao ra, đẩy ra cửa sổ, trong khoảng khắc, gió âm cuốn theo áo may ô, quần lót cùng quần cộc, lắc lư bay ra.
Tôn trưởng lão rung động rơi xuống máu thịt chưng khô, thay quần áo sạch sẽ, lại nói: “Đi tìm Tiểu Vương.”
Gió âm cuốn quần áo tới chưa đi, mà là về tới ngọn cây, tiếp theo trong cành lá tươi tốt truyền đến tiếng khắc khẩu non nớt:
“Mày đi, tới lươi mày đi rồi.”
“Không đi đánh.”
Vài giây sau, một bên thỏa hiệp, hóa thành gió âm bay ra khỏi tứ hợp viện.
Tôn trưởng lão nằm ở trên xích đu, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt hơi tái nhợt, bọng mắt sưng phù.
Vài phút sau, tiếng bước chân vội vàng đến, người đàn ông trung niên mặc áo đen quần đen, ở dưới gió âm dẫn dắt, vượt qua bậc cửa, tiến vào tứ hợp viện.
“Tôn trưởng lão, ngài rốt cuộc đi ra rồi.” Tiểu Vương bất ngờ nói.
Tôn trưởng lão “Ừm” một tiếng: “Liên lạc Cẩu trưởng lão phân bộ Tùng Hải, ta có việc muốn tìm hắn.”
Trong năm tổ chức lớn của Ngũ Hành minh, Bách Hoa hội cùng Thái Nhất môn thân mật nhất, bởi vậy Cẩu trưởng lão cùng Tôn trưởng lão ngày thường đi lại rất gần.
“Cẩu trưởng lão ở ngay thủ đô, ông ấy hôm qua đã đến đây, chờ ngài đó.”
Tôn trưởng lão mở mắt, “Hắn ở kinh thành? Ngươi đi mời hắn lại đây.” Người trung niên áo đen lui đi, khoảng nửa giờ sau, một con Teddy lông quăn, cất bước tao nhã, ngẩng cái đầu cao ngạo, đến tứ hợp viện.
Người trung niên theo ở phía sau, hai tay bưng cái khay màu bạc, bên trên bày một đôi giày khiêu vũ màu đỏ màu tro bụi, như là đồ rách nát bị chủ nhân vứt bỏ nhiều năm.
“Tôi bấm ngón tay tính toán, ông mấy ngày gần đây cũng nên ra khỏi linh cảnh rồi.” Cẩu trưởng lão đánh giá lão, khẽ ồ:
“Bị thương không nhẹ, cần tôi hỗ trợ trị liệu không?”
Tôn trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sử dụng thuật sĩ hồi phục, nói: “Làm phiền rồi! A, tuy Thần dạ du có được năng lực tự lành không tệ, nhưng tôi lần này bị thương có chút khác.”
Teddy khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến bên xích đu, nâng lên một cái chân, đặt ở trên chân Tôn trưởng lão.
Ánh sáng màu xanh lá sáng ngời nhưng không chói mắt dâng lên, khiến tứ hợp viện nhuộm lên một tầng ánh sáng màu xanh lục, Tôn trưởng lão đắm chìm trong ánh sáng màu xanh lá, sắc mặt dần chuyển sang hồng nhuận, bọng mắt rút đi.
“Phù!”
Tôn trưởng lão vui sướng thở hắt ra, nói: “Được rồi, ông tới kinh thành có việc cầu tôi?”
Cẩu trưởng lão buông chân xuống, thản nhiên nói: “Không tính là cầu, bảo ông hỗ trợ việc nhỏ mà thôi, vừa rồi thay ông trị liệu, xem như trả thù lao.”
Nói xong, hắn quay đầu, ra hiệu người đàn ông trung niên tới đây.
Người sau bưng khay tiến lên, Cẩu trưởng lão nói: “Đạo cụ này bị vu thuật ô nhiễm.”
Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm giày khiêu vũ màu đỏ, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ.
“Dễ thôi!”
Không nghĩ nhiều, Tôn trưởng lão vươn tay, lòng bàn tay treo ở trên giày khiêu vũ màu đỏ, ánh sáng màu vàng trong suốt mà nóng rực phun trào, giày khiêu vũ màu đỏ đắm chìm trong ánh vàng bắt đầu vặn vẹo, sắc thái tro bụi bao phủ bề ngoài, giống như bị rửa đi vết bẩn, nhanh chóng bong ra.
Vài giây sau, nó một lần nữa trở nên mới tinh.
Giày khiêu vũ màu đỏ vui vẻ nhảy xuống khay, nhảy loạn khắp nơi ở trong đình viện.
Còn rất hoạt bát, là đạo cụ có ý thức bản thân... Tôn trưởng lão ban đầu cho rằng nó đang biểu đạt vui sướng “thoát vây”, thẳng đến lúc thấy trên giày khiêu vũ màu đỏ bay ra một dòng tin tức: Ngươi nguyện ý nhảy một điệu với ta không, nếu nguyện ý, xin dậm bước tại chỗ.
Ồ, người đâu?
Lão đột nhiên ý thức được, đôi giày này là đang tìm người, nhưng chưa tìm được mục tiêu, cho nên xoay vòng vòng khắp nơi ở trong sân.
Đồng thời, Tôn trưởng lão rốt cuộc biết vì sao sẽ cảm giác quen mắt, đôi giày này là cặp đạo cụ loại quy tắc kia trong đường hầm Xà Linh, phụ họa ghi chép trong phiên bản phương án vượt bản ngày trước.
Nói cách khác, chủ nhân của nó là Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Tôn trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Teddy, trầm giọng nói:
“Đôi giày này là của Nguyên Thủy Thiên Tôn?”