Chương 363: Sắc đẹp (3)
Khéo, tôi cũng tương tự. Lý Thuần Phong nghĩ. Sắc mặt hắn không quá dễ coi, cảm thụ của hắn cùng Hỏa Đức Tinh Quân quả thực giống nhau như đúc.
Bộ dáng Hỏa Đức và Nguyên Thủy đều không quá đáng tin, không chịu sắc đẹp dụ hoặc nhất là Ly Ly Nguyên Thượng Thảo, nhưng hắn chiến lực xa không kịp hai người, phải nghĩ cách để Nguyên Thủy và Hỏa Đức không chịu sắc đẹp dụ hoặc. Ánh mắt Hỏa Đức Tinh Quân lóe lên, ho khẽ hai tiếng, hấp dẫn các đồng bạn chú ý
“Thật ra, yếu đồng ý sắc đẹp thực hồi tư, đàn ông háo sắc nguyên nhân là phản ứng sinh lý chi phối đầu óc, cái này giống anh đói bụng, anh liền nhất định phải ăn, đàn khuẩn trong cơ thể anh muốn ăn đồ ngọt, anh sẽ muốn ăn đồ ngọt. Cho nên từ góc độ nào đó mà nói, tư duy con người là chịu thân thể khống chế, đó là nguyên nhân rất nhiều nam nhân không thể khống chế sắc tâm của mình.” Ly Ly Nguyên Thượng Thảo chậm rãi nói.
“Phản ứng sinh lý chúng ta không thể tự khống chế, bởi vì anh không thể ngăn cản thân thể tiết ra hormone, nhưng chúng ta có thể thông qua loại phương pháp khác, ảnh hưởng đầu óc, áp chế hormone tiết ra.” Cậu thật hiểu biết nha... Lý Thuần Phong cùng Trương Nguyên Thanh nghe mà ngẩn ra.
Trương Nguyên Thanh vội vàng hỏi: “Vậy phải như thế nào ngăn chặn hormone tiết ra?”
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo nói: “Không quá phức tạp, các anh chỉ cần ở trong lòng không ngừng nói với chính mình, cô gái xinh đẹp nữa cũng phải bài tiết, không tắm rửa sẽ chua hôi, cũng sẽ cạy chân, không chừng còn thối chân, tốt nhất ở trong đầu hiện ra hình ảnh tương ứng. Mặt khác, còn có thể thích hợp tưởng tượng một ít cảnh tượng càng không thể tiếp nhận hơn, ví dụ như...”
“Đừng, đừng nói nữa, tôi đã tứ đại giai không.” Trương Nguyên Thanh tưởng tượng một phen, rùng mình một cái. “Được rồi, vào đi thôi, sắc đẹp cũng chỉ có vậy mà thôi.” Trương Nguyên Thanh bước về phía căn nhà.
Bờ sông, Quan Nhã lẳng lặng chờ đợi, tập trung tinh thần đề phòng xung quanh. Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi bất ngờ: “Quan Nhã!” Trong lòng người đẹp con lai rùng mình, vừa nhanh chóng xoay người, vừa bày ra tư thái đề phòng.
Trong ngõ nhỏ phía sau, một cô gái trẻ tuổi mặc áo đơn, quần soóc, trang điểm khói chạy ra, tươi đẹp dễ gần, rõ ràng là Nữ Vương.
Trong cảm xúc của cô có vui vẻ, có sợ hãi, có bất lực, nhưng chưa phát hiện địch ý. Khi cô chạy bước chân vấp váp, không có dấu hiệu súc lực, tiếp cận mình không phải vì đánh lén. Trong khí tức cô ấy có linh lực “thuộc tính Thủy” nồng hậu, quả thật là Thủy quỷ, không phải ảo thuật, không phải ngụy trang. Trong đôi mắt đẹp của Quan Nhã ẩn hiện ánh sáng trắng, ánh mắt sắc bén của Thám báo bình tĩnh quan sát Nữ Vương.
Tuy đã xác nhận đối phương chính là Nữ Vương, nhưng Quan Nhã không có bất cứ sự vui sướng cùng lơi lỏng nào, bởi vì ở trong tầm mắt của cô, khuôn mặt đầy đặn của Nữ Vương biến thành gầy yếu, ánh mắt xanh xao mỏi mệt.
Màu da ảm đạm, vẻ mặt uể oải.
Cũng chỉ mười phút không gặp, cô ấy thế mà trở nên tiều tụy như thế, như là bị cái gì rút hết tinh khí thần.
“Quan Nhã, sao cô ở nơi này, người khác đâu?” Nữ Vương vẻ mặt bất ngờ, nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng người khác.
“Bọn họ đi nơi khác tìm cô rồi.” Quan Nhã chăm chú nhìn nữ đồng nghiệp hình dung tiều tụy, hỏi: “Sao cô đột nhiên biến mất thế, đã gặp phải cái gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Nữ Vương trầm xuống, thấp giọng nói: “Tôi sau khi lấy nước xong, liền tính quay về, nhưng phát hiện mình đã lạc đường, như thế nào cũng không tìm thấy mọi người. Tôi thử kêu gọi, mọi người vẫn không đáp lại tôi. Sau đó, sau đó...”
Nữ Vương cảnh giác hướng phía sau nhìn vài lần, vẻ mặt hoảng sợ, nói:
“Tôi nghe thấy phía sau có tiếng trẻ con cười, mặc kệ tôi chạy đến nơi nào, tiếng cười vẫn luôn đi theo tôi, nhưng khi tôi quay đầu, tiếng cười liền biến mất, lại chạy, lại vang lên, tôi như thế nào cũng không tìm thấy nó.” Tiếng trẻ con cười... Trong mắt Quan Nhã sáng lên ánh sáng trắng nồng đậm, bao trùm con ngươi.
Lúc này, cô thấy được càng nhiều thứ hơn, thấy sau lưng Nữ Vương vươn ra một cái tay nhỏ màu xanh đen, đặt lên trên vai cô.
Ngay sau đó, một đứa trẻ con màu da xanh đen thò đầu ra, khuôn mặt xấu xí, làn da nhăn nhúm, hai mắt trợn lên, lại không phải như cúc áo đen ngây thơ vô tà của trẻ con, mà là con ngươi màu trắng âm trầm. Trong lòng Quan Nhã trầm xuống “Nó ngay tại trên lưng cô.”
Đám người Trương Nguyên Thanh tới trước cửa chính căn nhà sát đường kia, cửa là cửa gỗ mở hai cánh phục cổ, hai cái vòng đập cửa loang lổ vết gỉ. Hỏa Đức Tinh Quân dẫn đầu đẩy ra cửa gỗ, ở trong tiếng “kẽo kẹt”, cửa gỗ phong trần nhiều năm mở ra.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, một mùi ẩm thấp mục nát chỉ nhà cũ mới có đập vào mặt.
Trong cửa hẳn là sảnh ngoài, đơn giản bày một ít bàn gỗ tủ gỗ, đơn sơ mộc mạc.