Chương 417: Hổ Phù (3)
Nói đơn giản một chút, ở giữa cấp bậc chính nghĩa cùng kết quả chính nghĩa, loại người này sẽ thiên hướng kẻ sau.
Kết quả chính nghĩa, thật ra càng dễ dàng đạt được đại đa số người tán đồng cùng cộng hưởng hơn, nhưng đối với kẻ chấp pháp mà nói, cấp bậc chính nghĩa phải cao hơn tất cả.
Trương Nguyên Thanh quay về sảnh chờ lầu hai, lúc này, nhân viên tham dự tổng kiểm tra sức khỏe đã lục tục rời khỏi.
Trừ thành viên đội 2 tới muộn, chỉ có lác đác hai ba người còn đang xếp hàng.
Lý Đông Trạch ngồi ở trên ghế công cộng, hai tay chống gậy, cười nói:
“Từ trong vẻ mặt của cậu, tôi có thể nhìn ra vừa rồi vấn đề của Tôn chấp sự rất không tao nhã.” Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai, cười khổ nói:
“Hắn thế mà hỏi bình thường có xem phim hay không, thích xem nữ diễn viên thế nào, mọi người sao không sớm chút nói cho em biết bác sĩ tâm lý sẽ hỏi loại vấn đề xảo quyệt này?” Nói xong, hắn thấy thành viên đội 2, cùng với mấy đội viên bên cạnh đồng loạt nhìn qua.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh chột dạ: “Chẳng lẽ, những thứ này không phải vấn đề cố định?”
Đội 2: “Không phải!”
Ôi đệch! ! Mình có thể rút về lời vừa rồi không? Trương Nguyên Thanh đè nén sự xấu hổ cuồn cuộn trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ: “Nhất định là thấy tôi trẻ tuổi tuấn lãng, diện mạo bất phàm, cho nên mới đưa ra vấn đề như vậy, ha ha. Ha ha ha...”
Thật không hổ là cậu, da mặt đủ dày! Đám người đội 2 nghĩ.
Quan Nhã bừng bừng hứng thú nói: “Vậy cậu trả lời như thế nào?”
Trương Nguyên Thanh liếc cô một cái: “Tôi nói tôi không thích xem phim, tôi thích làm Quan Công*.” Quan Nhã: “ ...”
Trương Nguyên Thanh ngồi xuống ở bên cạnh Lão ti cơ, yên lặng chờ đợi.
Hắn tựa vào ghế dựa lưng, nhắm mắt trầm ngâm.
Hổ Phù là đạo cụ loại quy tắc, hơn nữa là loại tầng cấp cực cao kia, lừa gạt ở trước mặt nó không có khả năng lớn lắm, bằng không, Vô Ngân đại sư sẽ không trả lời như vậy.
Lần này tổng kiểm tra sức khỏe mời ra Hổ Phù, mục đích là lôi ra hành giả chính phủ trong phân bộ Tùng Hải, bị Ám Dạ Mân Côi cùng tà ác tổ chức thu mua, khống chế.
Cho nên, nội dung một lát nữa hỏi, khẳng định tương quan với nghề nghiệp tà ác cùng với Ám Dạ Mân Côi.
Mà mình hai thứ đều không phải.
Nếu nhất định phải nói vết nhơ, chính là cùng Tiểu Viên, Vô Ngân các ngoại tộc trong nghề nghiệp tà ác này có lui tới ngắn ngủi, nhưng Tạ Linh Hi có thể làm chứng cho mình, cái này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Làm người nắm giữ công huân cấp A, chút việc nhỏ này, nhiều nhất bị hỏi trách cùng cảnh cáo, không có việc lớn, huống chi Phó Thanh Dương là cấp trên của mình.
Chuyện truyền nhân Ma Quân, chủ yếu là Thái Nhất môn đang điều tra, Ngũ Hành minh cũng không ham thích, đại khái là sẽ không hỏi.
Trương Nguyên Thanh yên lặng phân tích xong, cảm thấy vấn đề không lớn.
Đại khái nửa tiếng sau, thành viên đội 2 lục tục hoàn thành khảo nghiệm của Hổ Phù, sau khi Vương Thái đi ra, Trương Nguyên Thanh tự giác đi về phía cửa phòng hỏi cuối hành lang.
Phòng hỏi rất lớn, bố cục lại đơn giản, vị trí sát cửa sổ bố trí một cái bàn làm việc, sau bàn là Phó Thanh Dương mặc trang phục đi làm màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa đẹp trai.
Có một chiếc máy quay giá tam giác, ống kính hướng về bàn làm việc.
“Ngồi đi, cậu là một người cuối cùng, không cần lãng phí thời gian.” Phó Thanh Dương nâng tay ra hiệu.
Trương Nguyên Thanh gật đầu vào ngồi.
Tay phải Phó Thanh Dương vươn vào không trung, lấy ra một pho tượng hổ thú đồng xanh to bằng bàn tay, làm tư thế ngẩng đầu rít gào, đầu hổ, sống lưng cùng đuôi hình thành một đường cong mượt mà.
“Gào!”
Bên tai Trương Nguyên Thanh truyền đến tiếng rít gào gội rửa tâm linh, con ngươi của hắn bỗng nhiên tan rã, nhìn thấy ở sâu trong thức hải, một con bạch hổ mắt xếch thân thể thon dài nằm nghiêng, thần uy lẫm liệt, mắt hổ nghiêm khắc.
Uy áp trước nay chưa từng có, sợ hãi trước nay chưa từng có.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt trắng bệch, tay chân co giật, thân thể không chịu khống chế run rẩy.
Đây là đạo cụ loại quy tắc đẳng cấp cao? Hắn cảm nhận được linh hồn run rẩy, như rơi vào vực sâu.
Phó Thanh Dương tay cầm Hổ Phù, khí tức trở nên uy nghiêm cao xa, giống như nguyên soái nắm giữ trăm vạn đại quân, chậm rãi mở miệng:
“Nguyên Thủy, cậu có phải cơ sở ngầm của Ám Dạ Mân Côi hay không.”
Dứt lời, Trương Nguyên Thanh” thấy” bạch hổ mắt xếch trong thức hải uy nghiêm đánh giá hắn, tựa như chỉ cần hắn nói dối, sẽ vồ tới, cắn xé hắn thành mảnh vụn.
Môi Trương Nguyên Thanh khẽ run rẩy: “Không phải...”
Phó Thanh Dương chờ đợi vài giây, thấy không có khác thường, khẽ gật đầu, hỏi ra vấn đề thứ hai:
“Cậu có âm thầm lui tới với nghề nghiệp tà ác hay không?”
... Nghe được vấn đề, trong lòng Trương Nguyên Thanh muốn mắng mẹ kiếp, lý trí nói cho hắn nên giấu, theo bản năng lại trước một bước, ở dưới mắt hổ nhìn chăm chú, thổ lộ chân tướng:
“Có.”