Chương 427: Đứng ngồi không yên (2)
Dì Tiểu Viên trầm mặc hồi lâu, giọng điệu phức tạp: “Không hổ là thiên tài, việc từng trải trong hai tháng của cậu so với người khác hai năm còn phong phú nhấp nhô hơn.”
Vừa tránh thoát Lý Hiển Tông săn giết, thật không dễ gì chuyển bại thành thắng, kết quả giết nhỏ thì lớn đến.
“Dì Tiểu Viên, dì đừng nói móc tôi.” Trương Nguyên Thanh cười khổ nói.
Khóe miệng Tiểu Viên nhịn không được cong lên ý cười, sau đó biến mất, thản nhiên nói:
“Đây mới chỉ là vừa bắt đầu, cậu càng nổi tiếng, nghề nghiệp tà ác muốn giết cậu càng nhiều. Đây là số mệnh của mỗi một vị thiên tài, trừ phi cậu có thể giống Phó Thanh Dương.”
“Như thế nào?”
“Giết đến mức không ai dám tìm cậu gây phiền toái. Hành giả cấp Chúa tể có thể đếm được trên đầu ngón tay, bình thường là sẽ không đi săn giết hành giả cấp thấp. Cậu chỉ cần có thể làm được vô địch cảnh giới Thánh giả, chỉ cần không trêu vào Chúa tể, cơ bản liền không có việc gì.”
Vậy cũng quá khó rồi, Linh Cảnh Hành Giả nhiều như vậy, có mấy người giống Phó Thanh Dương? Trương Nguyên Thanh nói: “Dì Tiểu Viên, Vô Ngân đại sư có thể địch nổi Ma Nhãn thiên vương không?”
“Không biết!”
“Không biết?”
Dì Tiểu Viên tức giận nói: “Tôi chưa bao giờ thấy Vô Ngân đại sư ra tay, hơn nữa, ông ấy cũng không thể dễ dàng ra tay, cậu từng gặp ông ấy vài lần, hẳn là biết trạng thái của ông ấy không đúng.”
Nhắc tới chuyện này, Trương Nguyên Thanh liền nhiệt tình: “Trạng thái của Vô Ngân đại sư có cái gì không đúng?”
“Cậu không cần biết, cũng không có tư cách biết.” Dì Tiểu Viên khôi phục tư thái cao ngạo lạnh lùng.
Trương Nguyên Thanh liền không truy hỏi nữa, tìm từ nói: “Dì Tiểu Viên, tôi muốn báo địa chỉ chợ đen cho cao tầng phân bộ, để các trưởng lão đi dẹp yên hắn, dì cảm thấy như thế nào?”
“Ý kiến tồi!” Tiểu Viên hầm hừ nói:
“Đầu tiên, Ma Nhãn thiên vương đã công khai lộ mặt ở nơi đó, vậy hắn trong ngắn hạn sẽ không sẽ trực tiếp hiện thân, quá nửa là âm thầm khống chế, đừng xem nhẹ trí tuệ cùng sự cẩn thận của một Chúa tể.”
“Tiếp theo, lần này mời nghề nghiệp tà ác, chợ đen bên kia đều có thư. Một khi Ma Nhãn thiên vương phát hiện chợ đen bị người ta hốt, đối tượng hắn hoài nghi khẳng định là người có mặt hôm nay, như vậy tôi sẽ rất nguy hiểm.”
“Cuối cùng, cậu làm sao biết Ma Nhãn không phải đang câu cá chứ.”
Trương Nguyên Thanh nhíu mày trầm ngâm.
Tiểu Viên đổi giọng: “Phục kích hắn cũng không phải không được, nhưng phải đợi cơ hội.”
Giai đoạn này không thích hợp... Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi hiểu rồi, dì Tiểu Viên, chuyện bang phái cân nhắc như thế nào?”
Tiểu Viên rụt rè một chút: “Để tôi nghĩ chút nữa, nói thật, cũng không phải quá muốn, hơn nữa Vô Ngân đại sư cũng không muốn tôi và cậu lui tới quá mức chặt chẽ.”
Vô Ngân đại sư không đồng ý? Ài, loại đại lão tầng cấp này, không phải khó liếm bình thường, nhưng nếu có thể liếm tốt, về sau liền có bảo đảm.
Trương Nguyên Thanh sau khi nói lời cảm tạ, cúp điện thoại.
Khách sạn Vô Ngân.
Tiểu Viên đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài khách sạn, lấy ra chìa khóa, mở ra khóa hình chữ U.
Cô tiến vào phòng thay quần áo sau quầy, cởi quần áo hàng ngày, váy, trong phòng thay quần áo có một tấm gương toàn thân, trong gương chiếu rọi ra dáng người đầy đặn mặc nội y ren màu đen.
Eo nhỏ mông cong, chân đẹp mượt mà thon dài, áo ngực nâng lên khe rãnh trắng trẻo thật sâu, lại thêm ngũ quan lạnh lùng xinh đẹp.
Chỉ cần là đàn ông còn duy trì hứng thú đối với người khác phái, nhìn đều sẽ động lòng nhỉ, nhưng dì Tiểu Viên hoàn toàn không để ý, thậm chế không nhìn gương toàn thân lấy một lần, nhanh nhẹn thay đồng phục nhân viên khách sạn, lúc này mới nhìn về phía gương, chỉnh lại cổ áo.
Rời khỏi phòng thay quần áo, Tiểu Viên đi ra quầy, cầm lên thẻ nhân viên, đi thang máy lên trên.
Thang máy dừng lại ở lầu ba, cô đi ra khỏi thang máy, quét mở cửa phòng “306”, khoảnh khắc cầm tay nắm cửa, dì Tiểu Viên khẽ biến sắc, nghiêng tai lắng nghe vài giây, vội vàng xông vào.
Phòng khách không có một bóng người, chăn đệm trắng nõn trải chỉnh tề, tựa như một gian phòng trống không người ở lại. Tiểu Viên nhìn quanh một phen, trên bàn nhỏ sát cửa sổ, một chai nước khoáng đè một tờ giấy ghi chép.
Cô mặt mũi âm trầm đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy tờ ghi chép, chữ viết bên trên viết ngay ngắn: “ Tiểu Viên, tôi đi Tùng Hải báo thù, không cần tìm tôi, không cần cản tôi. Lần này tôi sẽ dốc lòng chuẩn bị, không phải đi chịu chết.”
“Thứ không biết sống chết!”
Bộ ngực Tiểu Viên kịch liệt phập phồng, hít sâu hồi lâu, mới áp chế tức giận cùng lo lắng cuồn cuộn.
Lúc bữa tối, Trương Nguyên Thanh nhìn anh họ tâm sự nặng nề, nói:
“Anh, đầu lông mày anh còn nhíu nữa, em phải gọi anh là ông nội đó.” Vừa dứt lời, đã bị bà ngoại cú đầu một phát.
“Là gặp vụ án sao.” Dì trẻ đang và cơm chen vào một câu.