Chương 505: Nguy cơ tiến đến (3)
Lấy hiểu biết của bọn họ đối với nghề nghiệp Ái Dục, muốn chống lại sắc đẹp dụ hoặc, đã là muôn vàn khó khăn, một khi xảy ra quan hệ, căn bản không có khả năng từ chối đối phương “đòi lấy”.
Cho dù là năng lực tịnh hóa của nghề nghiệp Thần Dạ Du cũng không được. Đòi lấy, trên bản chất không phải buff tiêu cực.
Chơi miễn phí nghề nghiệp Ái Dục, cái này có gì khó... Trương Nguyên Thanh nhập tin: “Thật ra không khó, tôi có một biện pháp, có thể làm anh không kiêng nể gì chơi miễn phí nghề nghiệp Ái Dục. @ Linh Quân”
Linh Quân: “Đừng dùng từ chơi miễn phí này, quá thô tục, linh hồn và thể xác kết hợp, là tâm linh cộng hưởng.m, cậu thực có biện pháp? Nói nghe một chút."
Linh Quân thật ra không tin Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể cho ra đề nghị gì có giá trị.
Tiểu tử này thiên phú mạnh thì mạnh, thiếu thốn phương diện tri thức cũng là thật, mà tri thức là dựa vào tích lũy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Tôi nhớ nước ngoài có một nghề nghiệp gọi là Kỵ Sĩ, bọn họ có được năng lực khế ước, có hay không một loại khả năng, lợi dụng đạo cụ nghề nghiệp Kỵ Sĩ, ký kết khế ước không thể đòi lấy báo thù cùng nghề nghiệp Ái Dục”
Linh Quân: “! !”
Thất Thứ Lang: “! !”
Quét Ngang Thiên Hạ: “! !”
Tiểu Não Phủ: “Giống như, tựa hồ, có thể làm... Sao tôi không nghĩ tới cái này, Nguyên Thủy Thiên Tôn, điểm cắt vào của cậu làm người ta kinh diễm"
Hữu Phượng Lai Nghi: “Quả thật là bút tích như thần, trước đó sao không nghĩ tới? Bang chủ, gã này anh mới mời chào, đầu óc không tệ nha”
Linh Quân: “Nguyên Thủy, vì sao cậu ở phương diện này có suy nghĩ sâu sắc như vậy?”
Sâu sắc không phải tôi, là Ma Quân, không nghĩ ra điểm ấy rất bình thường, người đứng đắn ai sẽ nghiên cứu làm sao chơi miễn phí nghề nghiệp Ái Dục, cũng chỉ Ma Quân. Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng.
Phó Thanh Dương: “Đề nghi Nguyên Thủy tốt lắm, tôi sẽ nghĩ cách kiếm một món đao cu nghề Chờ diễn đàn tán gẫu Bạch Hổ Vệ lâm vào yên tĩnh, Trương Nguyên Thanh gọi điện cho Phó Thanh Dương.
“Bách phu trưởng, tôi tối hôm qua cảm ứng được Ma Nhãn Thiên Vương nhìn chăm chú, hắn tìm tới nhà tôi bên này rồi. Tuy khẩu trang Kẻ Trầm Mặc khiến tôi tránh thoát một kiếp, nhưng chung quy không phải kế lâu dài”
Trương Nguyên Thanh hướng lãnh đạo khóc kể Ma Nhãn Thiên Vương khinh người quá đáng, từng bước ép sát.
Phó Thanh Dương im lặng ước chừng mười mấy giây, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mang tình huống của cậu truyền đạt cho Cẩu trưởng lão, quả thật không thể kéo dài nữa”
Loại trò chơi mèo vờn chuột này, đối với Ma Nhãn Thiên Vương mà nói, có thể có chút mệt, có chút phiền phức, nhưng đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn mà nói, chỉ cần sai lầm một lần, chính là nguy hiểm tính mạng.
Đại học Tùng Hải.
Ma Nhãn Thiên Vương cầm trong tay quyển sổ nhỏ, cắn đầu bút, hỏi: “Ông là giáo viên năm thứ nhất đúng không, ở trong ấn tượng của ông, gần đây có sinh viên nào trường kỳ thiếu tiết hay không?”.
Đối diện hắn, là một người trung niên đeo kính đen, mặc áo sơ mi ngắn tay. Ánh mắt giáo viên trung niên có chút dại ra, trả lời: “Không biết, tôi lên trường lười điểm danh, cho dù điểm, lúc này cũng đã quên, ai quan tâm những cái này đâu."
“A cái này..”
Ma Nhãn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Thật sự là giáo viên không xứng chức mà."
Người trung niên thành thật trả lời: “Không, tôi cảm thấy vẫn tương đối xứng chức, ít nhất tôi có giảng bài cẩn thận, về phần có nghe hay không, đó là việc của bản thân sinh viên, người trưởng thành cần chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”
“Sinh viên muốn học tập, tự nhiên có thể học được, sinh viên kém không muốn học, ép buộc cũng vô dụng"
Rất có đạo lý... Ma Nhãn Thiên Vương nghĩ một chút, hỏi:
“Ông có từng làm chuyện xấu gì hay không, ví dụ lợi dụng chức quyền ép buộc nữ sinh phát sinh quan hệ, lợi dụng chức quyền giành lợi ích không đúng đắn”
Trên mặt giáo viên trung niên lộ ra sự giãy dụa: “Thân thể của tôi không phải quá ổn, qua cái tuổi đó rồi. Không giành lấy lợi ích không đúng đắn”
Ma Nhãn Thiên Vương khẽ gật đầu: “Dạy người cho tốt, đi đi."
Hắn đuổi đi giáo viên trung niên, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, thời gian một buổi sáng, thông qua lọc rườm rà, Ma Nhãn Thiên Vương sưu tập được hơn ba mươi sinh viên gần đây trốn học nghiêm trọng. Gần giữa trưa, một đám sinh viên đi ra khỏi giảng đường, lướt qua bên cạnh Ma Nhãn.
“Chờ một chút!"
Ma Nhãn Thiên Vương gọi mấy sinh viên kia lại.
Các sinh viên trẻ tuổi nghe thấy, nhìn lại, thấy một đôi mắt đỏ tươi như máu, trong con ngươi in phù văn quỷ dị. Vẻ mặt bọn họ lập tức đọng lại, đại não mất đi năng lực suy tính.