Linh Chu

Chương 1168: Miếu vương thiên (1)

Cùng lúc đó, Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo, Diệp Ti Loan của Nhật Nguyệt tiên giáo và một nam nhân khá lớn tuổi lần lượt chạy đến. Mọi người kéo tới bên ngoài di tích tháp cổ.

Một cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo báo cáo:

- Bẩm Diệp sư tỷ, Lệ sư huynh, có người trông thấy Nhất Trận Phong mang theo Liễu sư muội vào di tích tháp cổ hai ngày trước đến nay chưa ra. Khi nào chúng ta hành động?

Nam nhân tên Lệ sư huynh tức là đại đệ tử của giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, cùng thế hệ với Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim, ánh mắt như kiếm lạnh nói:

- Ngay bây giờ!

Trong di tích tháp cổ một đống hoang tàn, tấm biển đầy tro bụi, tượng phật gãy tay mất đầu. Chuông cổ vùi trong đất cát, các phật điện tĩnh lặng rùng rợn.

Trong một am ni nhỏ gần Pháp Hoằng điện tỏa sáng phật quang. Ba bóng nữ tiên đứng trong phật quang, một nữ nhân tóc bạc, da trắng như tuyết, nàng tựa tinh linh đến từ Băng quốc.

Nữ nhân hé môi nói:

- Đây là phật bảo của Đại Long tự, Thập Bát Vân phật châu, đồn rằng truyền từ thượng cổ, thuộc về linh khí tam phẩm.

Nữ nhân tóc bạc là Bạch Như Tuyết.

Mười tám hạt ngọc phật lơ lửng trong không trung như mười tám ngô íao rực rỡ, bên trong chứa dao động linh khí khổng lồ, làm người ta vui vẻ dễ chịu.

Đôi mắt tựa hổ phách của Liễu Duệ Hâm sáng rực:

- Oa, linh khí tam phẩm, đây là chí bảo! Trong Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta cũng không có vài món như vậy.

Liễu Duệ Hâm rất thích chạy ra ngoài Nhật Nguyệt tiên giáo đào báu vật, bây giờ nàng rất muốn chiếm Thập Bát Vân phật châu làm của riêng, mang về Nhật Nguyệt tiên giáo sẽ được các sư tỷ muội hâm mộ.

Liễu Duệ Hâm ép hỏi lão tăng bị cột trong góc tường:

- Hòa thượng, hãy nói cách sử dụng phật châu cho bản tiểu thư biết, nếu không bản tiểu thư móc mắt của ngươi ra!

Lão tăng bị thương rất nặng, lại bị Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật phong tu vi, ba thiên chi kiêu nữ đùng xích sắt trói lại. Xích sắt không phải thứ tầm thường, là thiên ngoại huyền thiết tỏa Liễu Duệ Hâm lấy từ Nhật Nguyệt tiên giáo. Trên thiên ngoại huyền thiết tỏa khắc đầy trận văn. Lão tăng nhúc nhích một chút là trận văn sẽ lóe sáng bắn ra tia điện.

Lão tăng ngồi xếp bằng dưới đất, trên người phát ra khí thế kinh khủng vô biên. Lão tăng liếc Liễu Duệ Hâm, một ánh mắt đã làm nàng sợ hãi thụt lùi, mặt trắng bệch, cảm giác như bị người chém hai nhát đao.

Liễu Duệ Hâm sợ hãi tránh thật xa:

- Đã thành bộ dạng này mà vẫn lợi hại như thế, tu vi của lão hòa thượng chắc rất đáng sợ. Các người có nhìn thấu tu vi của lão không?

Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu lắc đầu, tu vi của hai nàng không thể nhìn thấu lão hòa thượng. Các nàng mơ hồ cảm nhận lão tăng rất đáng sợ, nếu không phải hòa thượng bị sinh vật chưa biết trong Pháp Hoằng điện đánh hấp hối thì mọi người cộng lại cũng không bằng một ngón tay của lão.

Phong Phi Vân đang thôi diễn, đôi khi nhìn Pháp Hoằng điện âm u phía xa, có khi khắc hoa văn dưới đất. Những hoa văn Phong Phi Vân khắc rất lạ, nhanh chóng chìm xuống bùn đất, biến mất sạch. Nhưng chân Phong Phi Vân đạp trên hoa văn là mặt đất sẽ phát ra thần quang vô tận, rực rỡ chói mắt.

Phong Phi Vân nhìn ba thiên chi kiêu nữ liu ríu tra hỏi lão tăng, hắn không biết nên nói cái gì.

Phong Phi Vân mở miệng nói:

- Các nàng có biết hòa thượng sợ sinh vật nào nhất không?

Phong Phi Vân lên tiếng, ba thiên chi kiêu nữ dừng lại, ánh mắt tò mò nhìn hắn. Lão tăng ngồi im cũng nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ trên đời có sinh vật khắc chế được phật tu?

Liễu Duệ Hâm suy nghĩ kỳ lạ:

- Chẳng lẽ hòa thượng sợ con gián?

Mục Tích Nhu chớp hàng mi:

- Không đúng, không đúng. Nghe nói thật lâu trước kia phật tu trải rộng thiên hạ, thống trị mảnh đất này hơn hai vạn năm, sau đó bị sinh linh bí ẩn hủy diệt. Hay là phật tu sợ sinh linh bí ẩn đó?

Hai nữ nhân vốn sợ Phong Phi Vân gần chết, nhưng sau khi biết hắn là Thần Vương Phong Phi Vân thì không sợ nữa. Có nhiều lúc Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm sẽ quấn quýt Phong Phi Vân đòi hắn kể sự tích truyền kỳ của mình cho các nàng nghe.

Nữ nhân, dù là nữ nhân đã bước vào tu luyện cũng không sửa thói quen nhiều chuyện được. Hoặc nên nói đây là đặc điểm trời sinh.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Thật ra sinh vật mà hòa thượng sợ nhất là nữ nhân, nếu ba nữ nhân các người không đối phó được một hòa thượng thật khiến ta thất vọng. Cho các nàng cả ngày trời mà vẫn không hỏi ra được cái gì.

Liễu Duệ Hâm đương nhiên bảo:

- Hòa thượng không nói một chữ, ta biết làm sao?

Bạch Như Tuyết nói:

- Không chừng hòa thượng tu luyện thiền ngậm miệng?

- Chắc là cao tăng nào đó của Đại Long tự?

- Thập Bát Vân phật châu là bảo bối, nếu thu phục được có thể bán ra giá trên trời, mua thật nhiều bảo bối.

- Không chừng lão hòa thượng bị đánh ngu người? Các người nhìn trên đầu hắn sưng một cục to là biệt.

Thường nói một nữ nhân tương đương ba trăm con vịt, ba nữ nhân là chín trăm con vịt. Líu ríu làm người nhức đầu, ù tai. Phong Phi Vân xoa trán, hắn hối hận tại sao lúc trước thừa nhận mình là Phong Phi Vân làm gì? Nếu cắn chặt thân phận đại đạo hái hoa bảo đảm mấy thiên chi kiêu nữ sẽ sợ hãi không dám nói câu nào.

Giờ đây có hối hận cũng không kịp.

Phong Phi Vân hắng giọng:

- Bây giờ các người không còn nhiều thời gian. Nếu ta không suy tính sai thì tối đa qua nửa canh giờ sẽ xảy ra biến cố lớn.

Liễu Duệ Hâm tò mò hỏi:

- Biến cố lớn gì?

Phong Phi Vân trả lời:

- Có rất nhiều người đến giết ta. Thái Dương tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo, Nhật Nguyệt tiên giáo, những người chư thiên vạn giáo cũng kéo đến. Chưa biết chừng mấy thủ lĩnh tà đạo cũng góp mặt. Tóm lại tất cả tụ tập bên ngoài di tích tháp cổ.

Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu lộ vẻ vui mừng.

Phong Phi Vân dội gáo nước lạnh:

- Mừng cái gì? Nếu ta bị giết chắc chắn sẽ kéo các người làm đệm lưng. Cho các nàng nửa canh giờ, mặc kệ dùng cách gì, cởi yếm nhét vào miệng lão cũng được, cởi khố chụp trên đầu cũng thế, nếu không làm lão tăng ngoan ngoãn nghe lời thì chúng ta chờ chết đi.

Phong Phi Vân gợi ý mấy cách rất hạ lưu cho Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm tham khảo. Đối với cao tăng có thành tựu thì đồ vật trên người nữ nhân là xui xẻo, sẽ phá phật pháp, làm hỏng phật tâm của bọn họ.

Lão tăng chưa chắc là thánh tăng tâm tính siêu đẳng nhưng tu vi thì rất thuần khiết, tu vi tâm tình cao sâu khó dò. Nếu bị phá phật pháp, rối phật tâm, cộng thêm lão tăng vốn bị thương nặng, không chừng lão sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Nghe Phong Phi Vân nói xong quả nhiên lão tăng biến sắc mặt, sắc mặt lúc xanh lúc tím, nhíu chặt mày. Đặc biệt lúc Phong Phi Vân nói câu 'cởi khố chụp lên đầu lão'. Nếu bị ai thấy bộ dạng đó thì danh dự cả đời lão tăng mất hết, sau này lão còn mặt mũi gì tụng kinh trước Phật tổ?

Mấy thiên chi kiêu nữ mắt trợn trắng. Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm mặt đỏ hồng mắng Phong Phi Vân hạ tiện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất