Linh Chu

Chương 141: Đông Phương Kính Thủy (2)

Một cổ sát khí dũng động ngập trời, tuy là vẫn còn ở xa ngoài mười dặm nhưng đã khiến cho người ta cảm thấy như là thiên quân vạn mã đang chém giết tới vậy.

Đây tuyệt đối là một vị cường giả.

Đông Phương Kính Thủy đứng ở trên hắc vân cao hai mươi trượng, ánh mắt trông về phía xa, toàn bộ thiên địa đều thu hết vào trong tầm mắt. Trong rừng phong, hai bên đối trì, muội muội của hắn thì lẻ loi đứng ở trong mưa gió, đang nhìn về phía hắn.

Hắn mặc trên người bộ nhuyễn giáp da tê giác, bọc chiếc áo lông cáo trắng muốt không nhiễm chút màu hỗn tạp nào, trên đôi vai khổng vũ đanh thép khoác chiếc áo choàng đỏ thắm, theo chiều gió bay phất phới.

Gió rét gào thét, lạnh thấu xương, nhưng lại không đông lạnh được một khối nước cuộn trào trong lòng của hắn.

Hắn chính là ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, thiên tài cấp bậc bát đại sử thi của vương triều Thần Tấn, đệ nhất cường giả của thế hệ trẻ của gia tộc Ngân Câu, tám tuổi có thể khiêng đỉnh, mười tuổi tu đạo, mười hai tuổi tu ma, mười bốn tuổi thần thông đại thừa, tà khí lăng nhiên, giết người như ngóe, từ đó đến nay bách chiến bách thắng, cũng chưa từng bị thất bại.

Đông Phương Kính Thủy đến, khiến cho Vô Hà công tử cảm thấy được áp lực lớn lao, cổ áp lực này tới cùng với khí tức của cường giả cùng đẳng cấp va chạm nhau, tuy là còn chưa có giao thủ nhưng mà hai cổ "thế lực" này cũng đã đụng vào nhau, chém giết lẫn nhau.

Phong Phi Vân hơi nhích lại gần Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn vị thần mãnh nam tử tràn đầy tà khí ở trên đám mấy kia, hỏi:

- Người từ đâu tìm tới mãnh nam thế, ta cảm thấy trong thân thể của hắn đúng là ma khí, sát khí trên người hết sức nồng nặc, không có chặt xuống hơn một ngàn cái đầu của người khác thì không thể nào có được sát khí cường đại như vậy.

Tà khí trên người Đông Phương Kính Thủy sát ý đều nồng nặc, đem bầu không khí đều hóa thành bản chất vậy, một ánh mắt của hắn cũng có thể dọa một người nhát gan chết ngất.

Hơn nữa từ trên người của hắn Phong Phi Vân còn thấy được một cổ khí tượng, chính là "Cửu ngũ chí tôn thân".

Long hổ chi khí tương hỗ dây dưa, kim long và kim hổ ở trên đỉnh đầu của hắn không ngừng gầm gừ, diễn hóa thành một cổ khí vương giả, đây chính là sự cường hãn của Cửu ngũ chí tôn thân, có thể đem khí tượng cấp bậc thấp hoàn toàn áp chế đi, giống như quân vương thống trị thần dân.

- Ca ca ta!

Đông Phương Kính Nguyệt nói.

Phong Phi Vân có hơi kinh ngạc, nói:

- Ca ca ngươi, chẳng lẽ chính là cái người đầu úng nước?

Cảnh Phong đại trí sư của Cổ Cương tộc đã từng viết một phong thơ cho Phong Phi Vân, bảo hắn mang theo phong thư này đến Tử Tiêu phủ thành tìm ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, để cho hắn giúp một tay hóa giải ân oán giữa Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt.

Nhưng mà khi đó, Cảnh Phong đại trí sư hiểu lầm chính là Đông Phương Kính Nguyệt bởi vì thích Phong Phi Vân nên mới truy sát hắn, cho nên đã sớm lấy Ngọc phi phù báo cho Đông Phương Kính Thủy.

Trong lòng Phong Phi Vân có mờ ám, không có nói thật, hiển nhiên là không dám đi tìm ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, cho nên phong thơ kia vẫn luôn được cất ở trên người hắn, nếu không phải ca ca của nàng đột nhiên xuất hiện, sợ là Phong Phi Vân cũng đã quên mất chuyện này.

- Là Đông Phương Kính Thủy, không phải là đầu úng nước. Ở trước mặt hắn ngươi vẫn nên nói chuyện đàng hoàng một chút, nếu không thì hắn rất có thể sẽ một tát lấy mất đầu của ngươi như là quả dưa hấu bị đập bể vậy.

Đông Phương Kính Nguyệt tức giận.

Phong Phi Vân hiển nhiên cũng nhìn thấu được Đông Phương Kính Thủy tương đối quá tà ma, tuyệt đối không có chút hiền lành nào, mà đúng lúc này, Đông Phương Kính Thủy đứng ở trên đám mây lại chợt đưa mắt nhìn chăm chú vào trên người của Phong Phi Vân.

Chẳng qua chỉ là một ánh mắt!

Ầm!

Phong Phi Vân chỉ cảm thấy trong đại não phát sinh ra một tiếng sấm sét, chấn đắc làm hắn choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất ngất đi.

Đông Phương Kính Thủy khẽ gật đầu, cười tà ma một tiếng, miệng lưỡi cọ xát mài giũa, nghi ngờ nói một câu:

- Đây chính là tên tiểu tử mà Cảnh Phong đại trí sư nhắc tới ... chậc chậc ... nhãn quang cũng không tệ. Giết người trước, sau đó sẽ xử lý chuyện này sau. Nếu nói giúp người thân không giúp người ngoài, thì tên nam nhân mà muội muội vừa ý, há lại có đạo lý đào thoát, cũng là có thể cắt đức hai chân của hắn trước, sau đó sẽ khiên hắn đến Long Hồ, bái đường thành thân.

Bởi vì hắn đứng ở trong đám mây, tiếng gió và tiếng mưa làm cho thanh âm của hắn hoàn toàn bị bao phủ, căn bản không có nghe được câu nói lẩm bẩm của hắn.

Trong mắt của Đông Phương Kính Thủy lại tràn đầy chiến ý, lại có vẻ vui mừng bức thiết.

Nếu như Phong Phi Vân biết rõ suy nghĩ trong lòng của nhất đại sử thi cấp bậc thiên tài này, sợ lẽ sẽ liền ói ra máu, mắng to rằng quả nhiên là loại đầu úng nước.

Đông Phương Kính Thủy liền như một vị Ma thần, tà khí trên người rất nặng, mày kiếm dựng ngược, gương mặt uy phong mà không mất đi vẻ tuấn tú. Một cỗ khí phách và tà khí lượn lờ chung quanh thân thể, chúng biến thành đám mây màu đen.

Áo choàng trên người đỏ tươi như máu đang không ngừng tung bay, trông cực kì dễ coi.

Trên trán công tử Vô Hà liền hiện ra vài nếp nhăn, hiển nhiên đã nhận ra thân phận kẻ vừa mới đến.

Nam nhân đặc biệt giống như Đông Phương Kính Thủy vậy, bất kể đi đến chỗ nào đều là khí thế mười phần. Cho dù là người chưa từng gặp hắn thì khẳng định cũng đã nghe qua đại danh của hắn, nên có thể chỉ vừa liếc mắt liền đã nhận ra hắn.

- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, Đông Phương Kính Thủy!

Công tử Vô Hà nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, trong đôi mắt toát ra từng đạo hào quang nhìn thẳng vào mắt hổ của Đông Phương Kính Thủy, lại nói:

- Ma Đạo song tu, tự nghĩ ra 《 Đạo Thể Chủng Ma Đại Pháp 》, hôm nay gặp mặt quả nhiên phong độ bất phàm.

Công tử Vô Hà mặt mũi tươi cười, mặc dù trong lòng có thêm vài phần cẩn thận, nhưng là hoàn toàn không có ý sợ hãi.

- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, công tử Vô Hà ! Ngươi là Vương Tử điện hạ Bà La Quốc, có thể tu luyện thành công bí điển tối cao《 Bạch Long Thần Kiếm 》của hoàng thất Bà La Quốc sao ?

Đông Phương Kính Thủy vẫn cứ đứng ở đám mây mà quan sát xuống phía dưới, hai tay ôm quyền, áo giáp trên người hắt ra những ánh sáng chói mắt.

Phong Phi Vân bừng tỉnh, khó trách tỏ ra kiêu ngạo như thế. Thì ra hai người đều là một thiên tài trong Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, là bậc vương giả trong thế hệ trẻ tuổi, từ nhỏ bất bại, đùa với trời cao.

Chỉ có điều công tử Vô Hà không là Vương Tử Bà La Quốc gì cả, vậy làm thế nào lại được xưng là một thiên tài cấp Bát Đại Sử Thi trong Thần Tấn Vương Triều ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất