Chương 28: Quá khứ bí ẩn của cha mẹ
"Con sẽ chăm chỉ tu luyện, nhưng ba, mẹ và ba định đi làm việc gì đó có nguy hiểm không ạ?"
Lục Thanh Trần hơi lo lắng.
"Yên tâm đi con, ta dẫn mẹ con đi cùng đương nhiên không sao, con cứ chăm chỉ tu luyện ở học viện là được rồi."
Lục Trường Đình vừa nói vừa cười ha hả với con trai, thể hiện không hề có nguy hiểm gì.
Lục Thanh Trần gật đầu. Cậu không đoán được độ sâu tâm tư của ba mình, chỉ có thể cảm nhận được luồng hồn lực mênh mông như biển cả trong người Lục Trường Đình.
Nhưng Lục Thanh Trần vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Ăn xong, Lục Thanh Trần về phòng tu luyện. Dù sao, càng tu luyện nhiều thì càng nhanh chóng bổ sung hồn lực cho Võ Hồn.
Bên cạnh việc cung cấp hồn lực cho Võ Hồn, cậu cũng có thể từ từ cảm ngộ sức mạnh và năng lực của nó.
Giai đoạn thức tỉnh cảnh, ngoài việc bổ sung hồn lực cho Võ Hồn, việc quan trọng khác là cảm ngộ Võ Hồn.
Cảm ngộ càng sâu, cậu càng có thể sử dụng nhiều năng lực của Võ Hồn.
Lục Thanh Trần cần cảm ngộ ba năng lực của Võ Hồn. Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn, nhưng sẽ mạnh hơn người cùng cảnh giới.
Chẳng mấy chốc, Lục Thanh Trần đắm chìm trong thế giới riêng, yên lặng cảm ngộ năng lực Võ Hồn.
Cậu không hề hay biết, trên người cậu từ từ bốc lên một làn sương mù màu vàng kim pha chút đỏ tía.
Không lâu sau, hai màu sương mù tách ra thành một con Kim Ô và một con Chân Long, bay lượn quanh người Lục Thanh Trần.
Cả đêm không có gì xảy ra.
...
Sáng hôm sau.
"Tiểu Trần, dậy đi con, hôm nay còn phải đến trường nữa! Thầy các con bảo là còn phải xử lý vài việc."
Nghe tiếng mẹ, Lục Thanh Trần lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.
"Thật thoải mái, tu luyện một đêm thấy sức mạnh cơ thể tăng lên kha khá!" Lục Thanh Trần thầm nghĩ.
Cậu duỗi người một cái, xương khớp trên người kêu lách cách.
Ra khỏi phòng, cậu thấy mẹ đã chuẩn bị điểm tâm. Lục Thanh Trần vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa "Đông đông đông".
Hạ Lan vội vàng mở cửa.
Không ngoài dự đoán, ngoài cửa là Ngự Sơn.
Thấy Hạ Lan mở cửa, Ngự Sơn gãi đầu, cười ngây ngô:
"Chào dì! Con đến đón Trần ca đi học."
Lục Thanh Trần định lấy ít đồ ăn trên đường, thì nghe thấy tiếng mẹ:
"Tiểu Ngự, vào ăn cùng đi con, dì làm nhiều đồ ngon lắm, dì còn có vài lời muốn nói với hai đứa nữa!"
Kết quả, bàn ăn từ một người thành hai người ăn ngon lành.
Lục Thanh Trần vừa ăn vừa hỏi:
"Mẹ, mẹ muốn nói gì với chúng con ạ?"
"Không có gì to tát, chỉ muốn hỏi Tiểu Ngự định thi vào trường đại học Võ Hồn nào thôi."
Ngự Sơn ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi lại:
"Con ạ?"
"Đúng rồi, Tiểu Ngự con định ghi danh vào trường đại học Võ Hồn nào?" Hạ Lan hỏi tiếp.
Lục Thanh Trần vỗ đầu, hôm qua bận rộn nghiên cứu hạt sen nên quên chưa nói với mẹ.
"À, con với Trần ca cùng thi vào Thiên Đạo Thánh Viện, Trần ca không nói với dì à?" Ngự Sơn sờ đầu, cười ngây ngô.
"Gì chứ, hai đứa cùng nhau thi vào Thiên Đạo Thánh Viện? Thế mà hôm qua Tiểu Trần không nói với ta?" Hạ Lan quay sang nhìn Lục Thanh Trần đang ăn ngon lành.
“Hắc hắc, lão mụ, ta quên mất! Ban đầu định hôm nay nói cho ngươi, nhưng mà…” Thấy Ngự Sơn vẫn đang ăn, Lục Thanh Trần vỗ mạnh lên đầu cậu ta.
“Chỉ biết ăn, còn không mau đi học, lát nữa muộn mất!”
Ngự Sơn mặt ủ dột nói: “Ta mới ăn có một cái bánh tiêu thôi mà, để ta ăn thêm chút nữa…”
“Được rồi, đừng vội đi học, để Tiểu Ngự ăn thêm chút nữa đi.” Hạ Lan trừng mắt nhìn Lục Thanh Trần.
Tiểu tử thúi này, cũng không biết nói sớm một chút, lại để ta phải hỏi lại một lần.
Lúc này, mẹ Lục Thanh Trần đang tự nhủ thầm con mình chẳng đáng tin cậy chút nào.
Bà liền dịu dàng nói với Ngự Sơn:
“Tiểu Ngự à, con đi học cùng tiểu Trần, hai đứa phải giúp đỡ nhau. Tiểu Trần mà nóng tính thì con phải khuyên nhủ nó, đừng để nó làm bậy!”
Ngự Sơn đang nhai đồ ăn, nghe Hạ Lan dặn dò liền gật đầu lia lịa, cho biết nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Ngự Sơn trả lời dứt khoát như vậy, Hạ Lan liền yên tâm.
Dù sao con nhà người ta luôn chín chắn hơn con mình.
Ăn xong, hai người rời nhà, hướng về trường học.
“Đúng rồi Trần ca, ông nội bảo chờ anh em mình đi học viện về thì ông ấy sẽ rời Kim Thành, đi làm chút việc.”
Ngự Sơn bất ngờ nói.
“Không phải chứ, ba ta cũng nói lần này mình đi học viện về là sẽ đi giải quyết nốt vài việc dang dở.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
“Từ khi ta thức tỉnh Võ Hồn, ta mới phát hiện ông nội mình không phải người bình thường.
Trong người ông ấy cũng có hồn lực, mà sức mạnh của ông ấy mạnh hơn ta nhiều.” Ngự Sơn mặt nghiêm trọng, lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Thanh Trần cũng từ tốn nói:
“Ta cũng không hiểu nổi ba ta, thậm chí cả mẹ ta nữa.
Ta đoán ba ta trước kia chắc hẳn từng bị thương, nên mới ở Kim Thành dưỡng thương, huống hồ từ nhỏ đến lớn, ba ta và chú Ngự vẫn quen biết…”
Hai người như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đều phức tạp.
Lục Thanh Trần tiếp tục:
“Huống hồ chúng ta đều thức tỉnh Võ Hồn cấp cao, điều này chứng tỏ cha mẹ chúng ta cũng có thiên phú không tầm thường.
Còn là chuyện gì, ta nghĩ hiện tại chúng ta chưa thể tiếp xúc được.”
Ngự Sơn lo lắng nói:
“Trần ca, anh nghĩ việc họ phải làm có nguy hiểm không?”
“Chắc là không đâu, ba ta luôn rất chững chạc, còn chú Ngự nhìn cũng không phải người dễ nóng nảy.”
“Thôi, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích! Vào học viện rồi, chăm chỉ tu luyện, nâng cao tu vi mới là quan trọng nhất.
Chờ tu vi của chúng ta đến một trình độ nào đó, chắc sẽ biết được vài chuyện. Tự mình mạnh mẽ lên rồi mới có tư cách giúp họ.
Giờ biết cũng vô dụng, lại còn ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Lục Thanh Trần phân tích tình hình hiện tại cho Ngự Sơn nghe.
Có kinh nghiệm làm người hai kiếp, Lục Thanh Trần hiểu rất rõ.
Trong thế giới võ đạo vi tôn này, chỉ có tự mình mạnh mẽ lên mới có tiếng nói, mới làm được những việc mình muốn!
Ngự Sơn nghe xong thấy có lý, liền gật đầu, không suy nghĩ nữa.
Lúc này, Lục Thanh Trần thả lỏng tâm trạng, chợt nhớ đến cha mẹ từng nói chị gái anh đang học tại Học viện Võ Hồn. Chỉ là không nói cụ thể ở khoa nào của học viện.
Một nhà toàn người Hồn Võ, Lục Thanh Trần thầm nghĩ.
Xem ra kiếp này của mình sẽ thú vị hơn kiếp trước nhiều!