Chương 15
Như vậy, nếu có tang thi vào, chúng sẽ đi theo lối đi vào nhà hàng, sau đó bị vũ khí giết người hàng loạt này tiêu diệt.
Dì hơi không hiểu ý định của Diệp Sơ, nhưng trước đó khi Diệp Sơ cầm rìu cứu dì đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với dị, nên dì cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp Diệp Sơ sắp xếp trước sau.
Có một lối đi tử thần như vậy, Diệp Sơ còn chặn hết tất cả các lối ra vào trừ cửa sau, còn chuẩn bị một số xoong nồi chảo, có thể tạo ra tiếng ồn ở cửa chính, thu hút tang thi đi từ đây.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Diệp Sơ rất hài lòng đi tuần một vòng. Lúc này, trời cũng đã tối.
Cô chụp ảnh cửa sổ đã bị đóng kín, lối thoát hiểm, cách bố trí cửa chính, vũ khí đã cải tạo, đồng thời chụp một bức ảnh tự sướng trong phòng chứa đồ đã bật đèn. Trong ánh đèn ấm áp, Diệp Sơ vẫn mặc chiếc áo hoodie màu đỏ lúc sáng, phản chiếu lên khuôn mặt rất hồng hào, cô mỉm cười nhẹ, sau một ngày điên rồ như vậy, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên định.
[Đêm đầu tiên của ngày tận thế, đây là cách bố trí của tôi]
[Ban ngày đối phó với tang thi, tôi phát hiện ra tang thi sợ ánh sáng mạnh, điều này khiến tôi hơi lo lắng, tang thi sẽ hoạt động mạnh hơn vào ban đêm, hy vọng mọi người cẩn thận, có thể chuẩn bị đèn pin siêu sáng, đèn pin điện thoại cũng được, có thể giúp làm chậm hành động của tang thi.]
[Tối nay, tôi sẽ ở trong phòng chứa đồ của nhà hàng khách sạn cùng với dì và Tiểu Hắc, đồng thời dùng ván gỗ đóng kín tất cả các cửa sổ, tạo một lối đi ở cửa chính của nhà hàng, để tránh tang thi đi vào từ bốn phương tám hướng.]
[Cửa sau là lối thoát hiểm mà tôi đã chuẩn bị, xe đã đỗ ở đó, nếu tình hình không ổn, sẽ rút lui từ đây.]
[Tôi sử dụng dùi cui của phòng bảo vệ, dùng băng keo buộc dao nhà bếp vào đầu, chế tạo một số vũ khí cán dài, có thể đối phó với tang thi từ xa.]
[Vậy là xong! Mệt cả ngày rồi, mình phải chuẩn bị nghỉ ngơi thôi, đã bàn với dì rồi, sẽ thay nhau canh gác. Chúc mọi người ngủ ngon! Hẹn gặp lại vào ngày mai!]
Sau khi nhấn đăng, Diệp Sơ cắm điện sạc điện thoại trước, từ giờ trở đi, phải luôn đảm bảo đủ pin. Sau đó xác nhận lại với dì, cô sẽ đi ngủ trước, để dì canh ca đầu. Là lực lượng chiến đấu chính nên cô cần phải tiết kiệm thể lực trước.
Mặc dù nguy hiểm nhưng Diệp Sơ vẫn không cưỡng lại được sự thôi thúc đi rửa mặt, một mình đi qua sảnh nhà hàng tối đen rồi rửa mặt trong nhà bếp. Trong lòng cô mơ hồ có một cảm giác, đừng nói đến tắm rửa, sau này có lẽ ngay cả cơ hội rửa mặt đánh răng cũng sẽ ngày càng ít đi.
Rửa mặt xong, cô quay lại phòng chứa đồ, nằm xuống lướt điện thoại. Diệp Sơ còn tự lẩm bẩm chê bai bản thân: Đến tận thế rồi, trước khi ngủ vẫn còn chơi điện thoại.
Xem thử bình luận trên Tiểu Lam Thư trước đã.
[Chị đẹp quá!]
[Nhìn thấy chủ blog là thấy hy vọng rồi!]
[Tôi không ngờ luôn!]
[Lôi gậy phơi quần áo của mẹ ra rồi]
[Nhà tôi chỉ có gậy chọc mèo thì phải làm sao đây...]
[Tôi định tháo luôn cái giá phơi quần áo trên ban công]
[Nhà tôi ở tầng 32, chắc không cần chặn cửa sổ nhỉ...]
[Không nói nữa, tôi đi chặn cửa đây!]
[Chị nghĩ chu đáo quá! Đây chính là mỹ nữ toàn năng trong truyền thuyết sao!]
...
Diệp Sơ: “Mỹ nữ toàn năng là cái quỷ gì vậy!”
Lướt điện thoại một lúc, sự mệt mỏi của cả ngày và sự cấp bách phải dưỡng sức ập đến, khiến Diệp Sơ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.