Chương 22
[Cảnh báo! Có thể khiến người bị nhiễm xuất hiện các triệu chứng đặc biệt]
[Cách sử dụng: Ấn đầu kim tiêm vào bề mặt da, sau đó nhấn nút tiêm]
[Ghi chú: Chết không sợ, còn sợ tiêm à?]
[Xác nhận đổi 1 phần: Có / Không]
Diệp Sơ cũng hơi bất lực, đã mất 200 điểm tiền lớn mà vẫn không đảm bảo chữa khỏi được sao? Quá tệ.
Hơn nữa, đây là thuốc cứu mạng, mà bạn còn ghi chú ở đây để chế giễu à???
Chọn "Có", nhận được thuốc, Diệp Sơ không do dự, vén một chút lông ở sau gáy Tiểu Hắc, để lộ da, sau đó tiêm thuốc cho Tiểu Hắc.
Nửa phút đầu tiên, Tiểu Hắc không có gì thay đổi, vẫn nằm nghiêng trên thảm, thở chậm rãi và nặng nề. Ngay sau đó, Diệp Sơ thấy vết thương vốn đã hơi đóng vảy dần liền miệng, vảy máu bong ra, mọc ra lông mới với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó, cơ thể vốn thoi thóp của Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy, thậm chí còn nôn ra một ngụm máu, khiến Diệp Sơ giật mình, cô định tiến lên sờ Tiểu Hắc xem tình trạng của nó thế nào. Kết quả là sau khi nôn ra thì toàn bộ cơ thể Tiểu Hắc dường như đã bình ổn hơn rất nhiều, thậm chí còn duỗi người một chút như đang ngủ, đổi một tư thế thoải mái để tiếp tục nằm.
Tiếp theo, Tiểu Hắc hơi vùng vẫy, dường như đã tỉnh lại, đôi mắt còn hơi mơ màng nhìn Diệp Sơ, sau đó kêu một tiếng meo meo với cô.
Thậm chí Diệp Sơ còn chưa kịp cảm động thì đã thấy Tiểu Hắc há miệng, một luồng khí vô hình từ trong miệng nó phun ra đập vào người cô, lực va chạm còn khá mạnh khiến cô ngã ngửa ra sau.
Dường như Tiểu Hắc cũng bị tình huống này làm cho sợ, dựng lông sau đó nhảy dựng lên, theo bản năng lại muốn kêu một tiếng meo, kết quả là lần này âm thanh và luồng khí còn mạnh hơn, trực tiếp hất tung tấm chắn trước mặt và một phần tang thi còn sót bay ngược ra ngoài.
Động tĩnh này đã đánh thức dì vẫn đang ngủ gật ở bên cạnh, càng khiến Diệp Sơ không kịp để ý đến cơn đau âm ỉ ở ngực, kinh ngạc mở to mắt.
Tiểu Hắc... có dị năng rồi sao?
Sau một phen biến đổi này, dường như Tiểu Hắc cũng trở nên thông minh hơn, nó ngậm chặt miệng, vẻ mặt bối rối, nhìn Diệp Sơ, cũng không dám lại gần cô.
Diệp Sơ vội vàng đứng dậy, từ từ tiến lại gần Tiểu Hắc, miệng còn an ủi: "Không sao không sao, dị năng thức tỉnh rồi, Tiểu Hắc lợi hại lắm! Làm quen là được rồi."
Điều kỳ lạ là dường như Tiểu Hắc hiểu được lời nói của Diệp Sơ, cơ thể cũng thả lỏng, tiến lại gần dụi dụi vào tay Diệp Sơ.
Người dì chứng kiến mọi chuyện, có chút nghi ngờ hỏi: "Con mèo này... sao thế?"
Diệp Sơ giải thích với dì về chuyện dị năng thức tỉnh mà cô đã thấy trên mạng, tiện thể đổ luôn chuyện thảm nhọn và lõi năng lượng lên đầu dị năng, che giấu chuyện mình có hệ thống.
Diệp Sơ nghĩ mặc dù dì rất tốt, nhưng dù sao thì tận thế đã đến, nếu sau này dì lỡ miệng nói với người khác, tiết lộ rằng Diệp Sơ có hệ thống, khiến cô bị người khác nhắm vào thì phải làm sao? Diệp Sơ vốn mắc chứng sợ xã hội, trong thực tế vẫn luôn mang theo chút đề phòng, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Dì cũng không hỏi nhiều, tận thế đã đến, thế giới ngày càng kỳ lạ, bà cũng không truy cứu sâu.
Lúc này, Tiểu Hắc cũng bắt đầu cố gắng kiểm soát dị năng của mình.
Nó học rất nhanh, bây giờ đã có thể tự do điều khiển việc phát ra luồng khí xung kích. Phát hiện ra mình có năng lực đặc biệt, Tiểu Hắc bắt đầu nhảy nhót khắp nhà hàng, nhưng vẫn cố không phát ra tiếng động, liên tục dùng những luồng khí lớn nhỏ thổi bay khăn ăn và khăn trải bàn, chơi rất vui vẻ.