Chương 17: Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Bất Lực
Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm trông thấy mưa đạn đang ào ạt thổi tới trước mắt, kêu rên một tiếng: "Tôi là thế hệ 10x đó nha, tôi thực sự là thế hệ 10x, tôi là chủ nhiệm lớp nhà trẻ, mỗi ngày đều phải giúp mấy đứa nhóc trong lớp xử lý hết cái này đến cái kia, còn phải thay chúng nó xoa mông khi chúng nó ị đùn nữa chứ, ai cũng nói giáo viên nhà trẻ công việc nhàn nhã, trời ơi, ai đã lừa gạt tôi vậy!"
Nhớ tới thời gian làm việc của mình, Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm gần như muốn khóc: "Đại sư, ngươi không biết đâu, lớp chúng tôi tổng cộng có hai mươi ba nhóc con, mỗi nhóc con lại có một nhóm gia đình riêng, thêm cả nhóm của lớp nữa là thành hai mươi bốn nhóm, mỗi ngày vào buổi trưa tôi còn phải báo cho phụ huynh là hôm nay các con ăn gì, ăn bao nhiêu miếng, có đảm bảo dinh dưỡng cân đối hay không, rồi chúng nó có đi vệ sinh hay chưa nữa."
"Ngay như hôm trước, có một phụ huynh lại nhắn tin Wechat cho tôi, hỏi tôi là tại sao buổi trưa các bạn khác đều đi vệ sinh, mà con của họ lại không đi."
"Con họ không đi vệ sinh thì chẳng lẽ tôi phải ép nó đi chắc, tôi là giáo viên chứ có phải thần xí đâu, khó khăn quá, thực sự quá khó khăn, tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi."
Tóc rụng từng nắm lớn, lượng công việc thì ngày càng nhiều, giáo viên làm việc còn chẳng bằng bảo mẫu nữa, mà quan trọng nhất là tiền lương thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Kiếm ba đồng hai cắc tiền bồi thường tủi thân mà còn chưa đủ ăn cơm nữa chứ.
"Đại sư, ta thực sự quá khổ sở rồi a, không kiên trì nổi nữa thật đó, bao giờ thì tôi mới có thể phất lên nhanh chóng đây, tôi muốn lập tức về nhà nằm ngửa ngay và luôn!"
[Qua màn hình thôi mà ta đã cảm nhận được Dưa Tỷ sắp sụp đổ rồi, ha ha ha, em họ ta cũng là giáo viên mầm non đó, thường xuyên gặp phải phụ huynh đến gây sự lắm.]
[Tôi cũng đồng tình, ai cũng nói giáo viên mầm non công việc rất nhàn hạ, nhưng thực tế thì chẳng dễ dàng chút nào, đám nhóc con hay xích mích với nhau lắm, sơ sẩy một cái là bị khiếu nại, mất việc như chơi.]
[Sao mà một lớp học lại phải lập nhiều nhóm thế không biết, hồi xưa không có điện thoại di động thì có thấy nhiều chuyện thế đâu, đúng là chủ nghĩa hình thức.]
[Biết làm sao được, giáo viên người ta phải phục tùng sự quản lý của trường thôi, nhất là bây giờ trẻ con khó quản lắm, lại còn xem điện thoại nhiều nên phát triển sớm nữa.]
[Thương Dưa Tỷ một giây, cái công việc này mà đổi lại là tôi, thì tôi bỏ quách từ đời nào rồi.]
"Ô ô ô, ta thực sự quá thống khổ, khi ta tâm sự với mẹ ta, thì bà ấy lại chẳng hiểu cho ta gì cả, còn bảo ta là trẻ con dễ bảo lắm, cho chúng nó một cái kẹo là xong chuyện." Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm lau đi đôi mắt mờ sương, hướng về phía Lăng Nghiễn mà trút hết nỗi lòng: "Trường học của chúng ta có quy định, giáo viên không được tùy tiện cho trẻ con ăn đồ ăn."
"Mấy năm trước trường chúng ta từng có một giáo viên, thưởng cho một bạn nhỏ một viên sô-cô-la, đến tối thì bị phụ huynh lấy cớ là lượng đường vượt quá tiêu chuẩn mà khiếu nại, cô giáo đó cuối cùng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà mất việc luôn."
"Quá khó khăn, ta thực sự quá khó khăn ——"
"Đại sư, ngươi nói cho ta biết là ta có thể phất nhanh hay không đi, nếu không thì ta phải nhanh chóng đổi việc thôi, chứ không thì sớm muộn gì ta cũng chết ở cái vị trí này mất."
Lăng Nghiễn nghiêm túc quan sát dung mạo của cô gái đối diện, ngũ quan cực kỳ thanh tú, thoạt nhìn thì chẳng có gì nổi bật, nhưng nhìn kỹ thì đường nét lại hài hòa, hai tai cao hơn lông mày, khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn.
Một lát im lặng, nàng nói: "Trong vòng ba năm, ngươi có thể sẽ có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, dù không lớn lắm, không đạt đến mức phất nhanh, nhưng cũng đủ để ngươi nằm ngửa, có điều khoản tiền này ngươi nhất định phải giữ chặt trong tay, nếu chia sẻ cho người khác, thì phúc khí của ngươi cũng sẽ bị người khác chia bớt đi."
Đôi mắt Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm lập tức sáng lên: "Thật sao đại sư, ngươi nói thật chứ, ta thực sự có thể sống đến ngày được nghênh đón nằm ngửa hả!"
Lăng Nghiễn bị nàng chọc cho bật cười: "Đương nhiên, nhớ kỹ lời ta dặn, đừng chia sẻ khoản tiền này cho ai khác."
Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm: "Cám ơn ngươi nha đại sư, ngươi đã thắp lên hy vọng sống cho ta một lần nữa, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời ngươi nói, dù nhiều hay ít tiền, ta chắc chắn sẽ không chia cho ai một xu nào hết."
Lăng Nghiễn khẽ gật đầu: "Ừm, vậy thì chúc ngươi sớm ngày nằm ngửa."
"Cảm ơn đại sư." Miệng Mạnh Xoay Dưa Thật Là Thơm gần như ngoác đến tận mang tai.
Giờ nhìn lại nàng, đâu còn thấy dáng vẻ tiều tụy vì bị công việc bào mòn nữa, cả người như một đóa hoa hướng dương rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Đám dân mạng trong mưa đạn để lại những giọt nước mắt ngưỡng mộ.
[Tôi cũng muốn phất nhanh a, không phất nhanh cũng được, có đủ tiền để nằm ngửa là được rồi, có chị phú bà nào chịu bao nuôi tôi không, tôi cao mét tám, da ngăm dáng thể thao đây ạ...]
[Anh trai ơi, đừng nghĩ quẩn thế, nhất định phải là chị phú bà sao, thiếu gia phú nhị đại có được không?]
[Khụ khụ khụ, hai người trên lầu kia, chú ý hình tượng chút coi.]
Lăng Nghiễn liếc nhìn thời gian, mới chỉ trôi qua chưa đến mười phút đồng hồ, bên ngoài đám bảo vệ phát hiện ra không thể phá cửa, nên đã bắt đầu tìm búa để phá cửa rồi.
[Nghe cái động tĩnh này mà hãi hùng khiếp vía luôn, đám người này chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?]
[Giết người diệt khẩu á, có bản lĩnh thì giết hết mười mấy vạn người đang xem livestream này đi.]
Lăng Nghiễn mặc kệ những động tĩnh bên ngoài, quay sang màn hình livestream nói: "Chúng ta tiếp tục thôi."
Cái bao lì xì thứ hai được phát ra, rất nhanh đã bị một người đàn ông trung niên có nick name "Online Năm Hàng" giành được.
"Đại sư, xin hãy cứu tôi với đại sư, ta cảm thấy ta đang bị cái gì đó rất bẩn thỉu theo dõi!"
Người đàn ông đang liên kết có dáng người gầy gò, đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, trông rất nho nhã. Hắn kinh hãi trợn to mắt, cứ như thể xung quanh hắn có một thứ gì đó kinh khủng đang tồn tại vậy.
Làn da của người đàn ông hiện lên một vẻ xám xịt bất thường, dù có đeo kính cũng không che giấu được vẻ u ám trong mắt, cả người cứ như bị hút hết tinh khí vậy.
[Tôi lạy hồn, anh bạn này sao thế, cứ như là đang bị cái cảm giác "tới công chuyện" ấy.]
[Anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa, đúng là cái cảm giác đó luôn, tôi nãy giờ nghĩ mãi mà không biết phải diễn tả thế nào.]
Lăng Nghiễn chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra sự bất thường của người đàn ông: "Hãy nói rõ tình hình cụ thể đi."
Người đàn ông chớp mắt, nhìn Lăng Nghiễn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Mấy tháng gần đây tôi luôn cảm thấy trong nhà tôi, ngoài tôi ra, còn có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối, thỉnh thoảng sau lưng tôi còn cảm thấy có một luồng âm phong thổi tới nữa."
"Tôi thuê căn nhà này được hai năm rồi, trước giờ vẫn ổn, nhưng bắt đầu từ một tháng trước, tự nhiên bắt đầu xảy ra đủ loại chuyện quái dị, đầu tiên là đôi giày tôi để ở cửa không hiểu sao biến mất, sau đó là đến quần áo của tôi, có khi, ngay cả lúc tôi ngủ tôi cũng cảm thấy có ai đó đè lên người tôi, khiến tôi gần như không thở nổi, thậm chí còn không mở mắt ra được."
"Ngay tối hôm qua, tôi tăng ca đến tận 12 giờ mới về, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, lúc đang đánh răng trước gương, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng như có cái gì đó vụt qua, đen sì một cục, nhưng khi tôi quay đầu lại thì lại chẳng thấy gì cả."
"Tối qua tôi trằn trọc không ngủ được, sáng nay thức dậy thì phát hiện quần áo bẩn tôi thay ra sau khi tắm cũng biến mất tiêu."
"Đại sư, ngươi nói xem là tôi bị làm sao vậy?" Hắn cả đời này tuy không làm được chuyện gì tốt, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì xấu a, có khi gặp phải mèo hoang chó lạc còn mua chút đồ hộp về cho chúng nó ăn nữa chứ.
Lăng Nghiễn hỏi năm sinh tháng đẻ của Online Năm Hàng, rồi nhanh chóng xem xét bát tự của hắn: "Mệnh của ngươi có hai đoạn nhân duyên vợ chồng."
Người đàn ông sững sờ: "Tôi á, tái hôn á?"
Song hôn nam á hắn, không đúng, cái này không phải là trọng điểm.
"Cái này có liên quan gì đến chuyện tôi đang nói hôm nay đâu?"
"Có liên quan." Lăng Nghiễn chậm rãi nói, với giọng điệu đầy bí ẩn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Online Năm Hàng: "Cuộc hôn nhân đầu tiên của ngươi, là minh hôn, những ngày gần đây luôn đi theo ngươi, chính là vị thê tử ở Minh giới kia."
"Cái, cái gì!" Online Năm Hàng quá sợ hãi, không ngồi vững, ngã lăn xuống đất.
Đợi đến khi hắn đứng dậy được, hắn tái mét mặt mày, nhìn chằm chằm Lăng Nghiễn mà hỏi: "Ta chưa từng kết hôn, lại càng không biết cái gì là minh hôn, ở đâu ra, ở đâu ra quỷ vợ chứ."
Lăng Nghiễn mím môi: "Cái này ngươi phải tự hỏi bản thân mình, khế ước là do chính ngươi tự mình ký kết, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Online Năm Hàng cuống lên: "Ta không biết gì hết a, ta cả đời này, an phận thủ thường, thật thà chất phác, dù sống hơn ba mươi năm còn chưa có mảnh tình vắt vai, chưa hôn ai bao giờ, thì cũng đâu đến nỗi phải đi tìm quỷ về làm vợ chứ, đại sư, ngươi nhất định phải giúp ta a, ta thực sự không biết gì về cái chuyện minh hôn gì đó hết."
Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mà phải sống chung với một con quỷ a.
Lăng Nghiễn bình tĩnh nói: "Việc kết minh hôn thường có hai trường hợp, tự nguyện và không tự nguyện, nếu ngươi không hề hay biết gì, thì tức là ngươi đã bị người ta hãm hại."
Online Năm Hàng nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi: "Hãm hại là sao?"
"Để kết minh hôn cho một người mà người đó không hề hay biết gì, thì cần phải có vật tín trao đổi, dạo gần đây ngươi có nhận được món đồ quý giá nào không?"
Sắc mặt Online Năm Hàng chợt thay đổi: "Có." Vừa nói, hắn vội vàng sờ sợi dây chuyền vàng trên cổ, phía dưới còn có một mặt Tiểu Kim Tương Ngọc tròn tròn to bằng ngón tay cái, trông có vẻ rất đắt tiền.
"Sợi dây chuyền này là mẹ ta gửi cho ta, nói là đã nhờ đại sư khai quang rồi, có thể bảo hộ ta bình an, cũng giúp cho sự nghiệp của ta thuận buồm xuôi gió."
Lăng Nghiễn nhìn thấy trên mặt Kim Tương Ngọc có một sợi tơ hồng nhân duyên.
Online Năm Hàng nghĩ ngợi một hồi, nỗi hoảng sợ trong lòng càng lúc càng dâng lên, cuối cùng hắn vẫn là tháo sợi dây chuyền vàng xuống: "Sợi dây chuyền này là mẹ ta làm cho ta, mẹ ta không đến nỗi hại ta đâu, dù bà có giục cưới tôi suốt bảy tám năm nay, thì dù có gấp gáp đến đâu, cũng không đến nỗi để tôi kết minh hôn chứ."
"Đừng buông tay." Lăng Nghiễn đột nhiên lên tiếng: "Vật này tốt nhất ngươi đừng rời khỏi người, một khi rời khỏi người, nó sẽ bị vị thê tử minh hôn của ngươi coi là sự phản bội đối với cuộc hôn nhân này, cô ta có thể ra tay giết ngươi bất cứ lúc nào."
Online Năm Hàng kinh hãi tột độ, nhất thời không biết nên cầm hay nên bỏ sợi dây chuyền vàng trong tay.
Đám dân mạng trong mưa đạn cũng kinh hãi.
[Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến việc kết minh hôn ngoài đời đó, anh bạn này số nhọ thật, một chàng trai độc thân khỏe mạnh mà không hiểu sao lại thành trai đã có vợ, thảm thật sự.]
[Nghe streamer nói vậy, thì ra sợi dây chuyền vàng này lại thành bùa hộ mệnh của anh ấy.]
[Nói đi thì cũng phải nói lại, cái minh hôn này có giải trừ được không?]
"Đại sư, vậy tôi phải làm sao bây giờ a?" Online Năm Hàng một gã cao lớn mét tám mấy, lúc này thì mắt đã ngấn lệ, sợ đến phát khóc, "Ngươi giúp ta một chút, bao nhiêu tiền cũng được, mau giải trừ cái minh hôn quỷ quái này cho ta đi."
Lăng Nghiễn trấn an hắn: "Ngươi đừng lo lắng, vì trong số mệnh của ngươi có hai đoạn nhân duyên, có nghĩa là cái minh hôn này có thể giải trừ được, bây giờ việc ngươi cần làm là, về tìm mẹ ngươi, hỏi bà ta về cái sợi dây chuyền này, muốn giải trừ minh hôn, thì nhất định phải được sự đồng ý của đối phương mới được."
"Hả?" Online Năm Hàng cất cao giọng, "Ý ngươi là, ta còn phải gặp con quỷ kia một lần á, thôi thôi thôi, đại sư, ta sợ lắm, ta thực sự sợ hãi!"
"Sợ cũng vô dụng, đây là quá trình ngươi cần phải trải qua, ngươi cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Online Năm Hàng do dự một chút, nhìn sợi dây chuyền vàng trong tay, rồi cắn răng nhét nó vào trong túi.
Dù sao hắn cũng không dám đeo cái thứ này lên cổ nữa rồi.
"Vậy ... Vậy nếu như đối phương không đồng ý thì sao?"
"Ngươi có thể đến tìm ta."
Nghe được câu nói này của Lăng Nghiễn, Online Năm Hàng mới yên tâm phần nào, trước khi tắt kết nối, hắn vẫn không quên xác nhận lại một lần: "Đại sư, ngươi phải giữ lời đó nha, ngươi mà bùng kèo là ta biết làm sao đây."
Khóe miệng Lăng Nghiễn giật giật, bất đắc dĩ đáp ứng: "Yên tâm, không chạy được đâu."
[Ha ha ha, đây là lần đầu tiên được thấy biểu cảm vừa câm nín vừa phải làm ra vẻ tươi cười của Lăng Nghiễn đó, rõ ràng là không muốn cười, nhưng vì kiếm tiền mà vẫn phải cong môi lên.]
[Lăng Nghiễn: Bực bội á, nhưng kệ thôi.]
[Nghề nào cũng có cái khó của nó cả, một đại sư huyền học đường đường lại phải online bán nghệ kiếm cơm.]
[Nói đến tiền là lại sôi máu, đại sư nhà ta rõ ràng phải là thiên kim tiểu thư mới đúng, tôi nói hơi quá lời rồi, đi đến chỗ Lăng Du mách lẻo đây.]
[Thứ hai sắp kết thúc rồi phải không, tiếp theo là đến phần rút thăm phải không ạ, tiền của tôi đã chuẩn bị xong rồi, tới đây thôi.]
[Đừng tranh giành với tôi, tôi ngồi canh mấy ngày rồi, nhường tôi đi mà.]
[Vớ vẩn, cứ như là tôi không ngồi canh mấy ngày ấy, ai được là do may mắn thôi các huynh đệ.]
Ngay lúc Lăng Nghiễn chuẩn bị thuận theo ý của đám dân mạng mà phát bao lì xì thứ ba, thì bên ngoài tiếng đập cửa ầm ĩ bỗng nhiên dừng lại.
"Làm gì đấy, làm gì đấy, tất cả dừng tay cho tôi, cảnh sát đây."
Người quản lý dẫn đám bảo vệ phá cửa thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy ra cửa để ngăn cản đám người kia: "Các đồng chí cảnh sát, đây là trường đua xe của chúng tôi, chúng tôi tự đập đồ của mình, chắc là không phạm pháp đâu nhỉ."
Đồng chí cảnh sát dẫn đầu cất chứng minh thư vào, đánh giá người quản lý từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói: "Không phạm pháp thì không phạm pháp, nhưng chúng tôi nhận được tin báo, ở đây có thi thể, mời các anh phối hợp với đội hình sự của chúng tôi để điều tra."
Người quản lý cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Sao lại có chuyện đó được chứ, các đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều làm ăn đàng hoàng hợp pháp, giấy tờ đầy đủ cả, các anh không thể đến điều tra mà không có bất cứ chứng cứ nào được, có lệnh khám xét không?"
"Ồ, anh biết nhiều đấy nhỉ." Cảnh sát liếc xéo người quản lý.
Người quản lý vẫn cứ chặn cửa: "Đâu có, tại tôi học đại học tí thôi mà."
Ông chủ của bọn họ sau lưng còn có chỗ dựa kia, bọn họ mấy người này thì làm gì có lệnh khám xét cho được.
"Lệnh khám xét thì chúng tôi không có, nhưng lần này chúng tôi đến đây, là để cứu người, bên trong có người hay không."
Người quản lý thầm khinh bỉ trong lòng, cứu người thì đâu đến lượt đội hình sự trinh sát của các anh, vừa nãy còn nói là vì thi thể mà.
"Không có, các anh chắc chắn là nhầm rồi."
"Vậy các anh phá cửa làm gì."
"Bên trong có đồ bỏ quên, chìa khóa thì lại bị mất." Người quản lý trả lời không một kẽ hở.
Nhưng vừa dứt lời một giây sau, cánh cửa phòng mà đã bị đập nát trong vài phút đồng hồ vẫn chưa bung ra, đột nhiên bị kéo ra một cách dễ dàng.
Ánh mắt của mọi người cùng nhau đổ dồn về phía cô gái đang đứng ở cửa, rồi lại liếc nhìn người quản lý.
Cảnh sát cười: "Vậy đây là không có người à?"
Mặt người quản lý đỏ bừng lên như gan lợn.
Lăng Nghiễn chớp chớp mắt, ra vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực: "Các đồng chí cảnh sát, cứu mạng a.".