Chương 125: Đánh bậy đánh bạ
Trong căn phòng yên tĩnh, trang nhã, vô cùng lãng mạn, Lục Cẩn ngồi đối diện với Thiết Ngưng Hương.
Trước mặt hai người, là một vài món ăn được trang trí đẹp đẽ trên bàn. Nhưng vào thời điểm này, tâm tư của hai người đều không hề nghĩ đến những món ăn ngon đầy vẻ quyến rũ ấy.
Từ giây phút Lục Cẩn trông thấy Thiết Ngưng Hương bước vào cửa, gã đã bị người phụ nữ này hấp dẫn một cách sâu sắc. Cảm giác này không phải là hiện tượng trông vui tai vui mắt nữa rồi, mà khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khó nói nên lời từ cô ấy, một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đã sinh sôi dần từ sâu tận đáy lòng của Lục Cẩn.
"Cô ấy phải là của mình!" Câu nói ấy vang lên liên tục trong đầu Lục Cẩn. Khóe mắt của gã lóe ra tia sáng nguy hiểm, chiếu rọi từ đầu đến chân về phía cố gái đầy quyến rũ này: "Tinh xảo, mê người, không một tỳ vết!"
Nhìn vẻ thèm thuồng trong ánh mắt của người đàn ông đối diện này, Thiết Ngưng Hương cảm thấy vô cùng phản cảm. Nhưng dù gì đi nữa, Lục Cẩn đã ra tay xóa bỏ màn sương mù dày đặc trong chuyến lùng bắt hôm trước, và gia thế của gã vô cùng lợi hại, nên cô nàng cũng không muốn đắc tội làm gì.
Vì lẽ đó, Thiết Ngưng Hương chỉ có thể chịu đựng trong im lặng. Cô nàng nghiêng đầu sang một bên, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Về phần sơn hào hải vị trên bàn tiệc, cô ấy chẳng ham muốn gì, chỉ chăm chăm tìm cách thoát khỏi nơi này, về nhà cho sớm.
Vì thân phận có thể quyết định tầm nhìn, nên Thiết Ngưng Hương chính là người phụ nữ đầu tiên khiến Lục Cẩn động lòng. Hơn nữa, cô ấy có lẽ còn là đối tượng mà kẻ thù không đội trời chung của gã đang khổ sở theo đuổi. Nghĩ đến đây, Lục Cẩn khó mà kiềm chế được sự kích động trong lòng: "Cao Kiện, tao sẽ khiến mày hối hận cả đời. Tao sẽ cướp đi người mà mày yêu quý nhất. Tao sẽ để mày trơ mắt mà nhìn cô ấy chung tình như một với tao."
Lục Cẩn hoàn toàn tự tin với khí chất đến từ vẻ bề ngoài của mình. Mặt khác, gã còn chuẩn bị sợi tơ hồng nhân duyên và một loại thuốc thần kỳ khác. Đối với gã, việc nắm giữ Thiết Ngưng Hương chỉ là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay, chủ yếu là cần chút thời gian mà thôi: "Sao mình mong chờ đêm nay quá!"
Trong khi nội tâm của Lục Cẩn đang cuộn trào sóng lớn, thì Thiết Ngưng Hương lại suy nghĩ vô cùng đơn giản: "Không khí lúng túng quá! Mình có nên nhắn tin cho Cao Kiện không nhỉ? Nhờ cậu ấy giả dạng người trong Cục cảnh sát, chế đại một lý do giúp mình rời khỏi đây!"
Hiển nhiên, Lục Cẩn không thể nào đoán ra ý nghĩ của Thiết Ngưng Hương, bèn lịch sự lấy một bình rượu đỏ từ ngăn tủ ra: "Em uống chút gì nhé?"
"Em uống nước trái cây thôi, một lát phải về Cục có việc."
"Đội trưởng Thiết làm việc nhiệt tình quá, nhưng lâu lâu cũng nên có chút thời gian thư thả, giảm sức ép cho bản thân." Gã mỉm cười, khui nắp chai rượu đắc tiền, rót vao chiếc ly đế cao: "Rượu ngon khẽ rót, hóa ra muôn sắc màu, nhấp một chén, trọn đời trầm luân."
"Lục đạo trưởng là cao nhân tu đạo, thế mà vẫn uống loại rượu đỏ đắc tiền của phương Tây ư?" Thiết Ngưng Hương nâng ly rượu lên. Làn rượu đỏ hồng sóng sánh giữa ly thủy tinh trong suốt. Cô nàng kề đôi môi đỏ thắm của mình, chậm rãi nhấp nhẹ từng giọt rượu với mùi hương say đắm.
Cảnh tượng này khiến tâm thần của Lục Cẩn chấn động mạnh mẽ. Giai nhân trước mặt và ly rượu đỏ hoàn toàn giống nhau, đẹp và hấp dẫn đến nỗi có thể làm say lòng người trước mắt.
Gã gấp gáp, hận không thể ăn sạch cô nàng trước mặt này. "Tâm tính lương thiện" của gã giống như bị một con khỉ nhỏ gãi ngứa, chẳng thèm để ý tính toán khi nào tôi đến đây, mà vội vàng móc một chiếc hộp vuông vức to chừng nửa lòng bàn tay từ túi áo ra.
"Ngưng Hương, vì lần gặp gỡ này, anh có một món quà nhỏ, hy vọng em có thể nhận lấy." Gã mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc lắc tay màu đỏ, với mặt ngọc hình đóa hoa.
Thiết Ngưng Hương nghe Lục Cẩn gọi mình là Ngưng Hương, bỗng nổi đầy da gà. Cô nàng không thể chịu nỗi cách xưng hô này, nên bèn quyết định chủ ý phải nhanh chóng rời khỏi đây: "Món đồ này quý giá quá, em không nhận đâu."
"Ngọc quý phối giai nhân, miếng ngọc này được em đeo trên người chính là vinh hạnh của nó. Em ướm thử vào xem sao." Lục Cẩn tha thiết yêu cầu, nên Thiết Ngưng Hương không thể làm gì khác hơn là đeo thử vào tay.
Ngay khi vừa đeo chiếc lắc tay vào, bỗng nhiên Thiết Ngưng Hương đỏ mặt trong thoáng chốc, khi nhìn về Lục Cẩn trông có vẻ vừa mắt hơn. Nhưng mà, cảm tình chỉ có thế mà thôi.
Cô nàng này khác hẳn Giang Phi. Bản thân của Thiết Ngưng Hương chính là số mệnh Tướng Tinh, chỉ với một sợi tơ hồng nhân duyên khó có thể lay động mối nhân quả dây dưa trên mệch cách của cô nàng.
Nam tả nữ hữu, tơ hồng bện giao. Ánh mắt của Lục Cẩn nhìn về phía Thiết Ngưng Hương càng nóng bỏng và trần trụi hơn nữa.
"Lục đạo trưởng, người em hơi kỳ kỳ. Em vào rest room một chút nhé." Vừa nói xong, Thiết Ngưng Hương đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn ngay lập tức.
"Mời em." Nghe Thiết Ngưng Hương bảo cơ thể của cô ấy cảm giác kỳ kỳ, Lục Cẩn vẫn tưởng đó chính là hiệu quả tác động từ sợi tơ hồng: "Có lẽ tim cô ấy đang đập nhanh, như nai con nhảy loạn, khó mà khống chế được bản thân rồi?"
Chờ Thiết Ngưng Hương đi ra ngoài rồi, gã bèn tỏ rõ vẻ hưng phấn: "Thật là tốt quá! Để anh cho em thêm một mồi lửa, để em hoàn toàn đắm chìm trong anh!"
Gã bèn lấy một bình thuốc màu hồng phấn ra, đổ vào ly rượu của cô ấy: "Cao Kiện ơi! Cao Kiện à! Đây chính là kết cuộc của mày khi mày dám đắc tội với tao. Thiết Ngưng Hương chỉ là bước thứ nhất. Cùng với việc khiến trái tim mày tan nát, tao sẽ chiếm đoạt hết mọi thứ của mày, cuối cùng mày chỉ có thể làm một con chó ghẻ đến quỳ xuống, cầu xin dưới chân tao!"
...
Ra khỏi phòng khách, Thiết Ngưng Hương bước vào nhà vệ sinh trống vắng. Cô ấy cảm giác mặt mình nóng dần lên mà chẳng hiểu lý do vì sao, bèn đứng yên soi gương trên vách tường: "Sao mặt mình đỏ thế này? Hay do trời nóng quá?"
Cô ấy vặn vòi nước, cuối người áp gò má vào dòng nước lạnh. Lúc này, chỉ có một mình cô ấy tại nơi đây, cả dãy hành lang lầu 06 đều không có một bóng người.
Vệt ửng đỏ trên làn da thịt mịn màng dần tan đi. Thiết Ngưng Hương ngắm mình trong kiếng: "Ngày hôm nay, mình cứ cảm giác có gì đó sai sai. Thôi được rồi, mình sẽ nhắn tin cho Cao Kiện, nhờ cậu ấy giúp mình thoát thân vậy."
Cô ấy vừa lấy điện thoại di động ra, bỗng cảm giác được có thứ gì đó lướt qua sau lưng mình, kèm theo một cơn gió lạnh.
Quay đầu nhìn lại, trong phòng chẳng có ai. Trên sàn nhà chỉ có mỗi cái bóng của chính mình hắt xuống từ ngọn đèn nơi đó.
Cô ấy xoay người, quan sát khắp phòng, nhưng chưa chý ý đến hình ảnh bản thân được phản chiếu trong gương lại đang trừng mắt nhìn mình chằm chằm, nhếch ra một nụ cười quái dị.
"Chẳng lẽ gần đây mình bị áp lực nhiều quá hay sao?"
Thiết Ngưng Hương xoay lưng về phía chiếc gương, không hề hay biết nguy cơ đang cận kề.
Một đôi tay khô héo duỗi ra từ mặt kính, dần dà chạm lên bờ vai cô nàng, rồi siết chặt...
Tại một buồng vệ sinh nhỏ trong rest room dành cho nam bên cạnh, Thạch Hữu Phúc đang nằm bất tỉnh trên sàn phòng. Bên cạnh ông ta là một gã đàn ông cao gầy, đội nón lưỡi trai, che kín mặt.
Kẻ này đang vẽ bùa giữa hư không, trong khi có một con mắt màu đen trong tay gã đang tự mình chuyển động. Dường như có từng sợi oán niệm mờ nhạt đan dệt thành những dòng tơ đen, thẩm thấu qua căn phòng kế bên.
Những ngón tay gầy gò, kinh khủng kia đang siết chặt vào cổ của Thiết Ngưng Hương, nhưng cô ấy không hề biết sự nguy hiểm đang đến gần. Cô nàng chỉ cảm thấy mình hơi khó thở một chút, bộ ngực nặng nề, hai chân nhũn ra, cảm giác cõi lòng phiền muộn trầm trọng.
Cô ấy dựa lưng vào bồn rửa tay, cả người thoát lực, chậm rãi ngồi gục xuống.
Mệnh Quỷ câu hồn, có thể tự thân lấy mạng người khác, có ảnh nhưng vô hình, ngay cả Thần sát Tướng Tinh cũng khó mà thoát khỏi độc thủ.
Ngay khi ý thức của Thiết Ngưng Hương mơ hồ dần, thì mảnh ngọc hình đóa hoa trong chiếc lắc mà cô ấy đang đeo bỗng vỡ nát. Dường như có âm thanh của đạo pháp nào đó vang lên, truyền vào tai cô ấy, giúp Thiết Ngưng Hương tỉnh táo lại ngay lập tức.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình bị bỏ thuốc trong rượu?" Cô ấy vẫn không biết chuyện tơ hồng nhân duyên bị tháo bỏ, mảnh ngọc vỡ nát, bèn vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Đạo ấn hộ thể à?" Sự thất thủ của Mệnh Quỷ khiến Lộc Hưng tức giận. Gã siết chặt con mắt trong lòng bàn tay: "Hôm nay, tao chắc chắn phải giết được mày."
"Mệnh Quỷ bám thân, câu hồn đoạt phách!"
...
Trong khi Lục Cẩn đang đắm chìm trong giấc mộng ảo tưởng tại phòng ăn, bỗng nhận ra lòng mình trống rỗng, dường như mất đi một thứ gì đó.
Gã cúi đầu, nhìn xuống tay trái, bèn thấy một sợi chỉ đỏ bị đứt rời tại cổ tay.
"Tơ hồng đứt đoạn rồi à? Vừa mới đeo vào thôi mà, chẳng lẽ là do thằng Cao Kiện ấy cắt đứt tơ hồng nhân duyên trên tay Thiết Ngưng Hương? Nó đến rồi ư?" Nét mặt Lục Cẩn sa sầm. Gã không muốn hụt tay vị mỹ nhân mà mình sắp tóm được. Vì thế, gã nhanh chóng lấy hai lá bùa từ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Lần này, tao sẽ cho mày có đi mà không có về!"
...
Ra khỏi nhà vệ sinh, đi chưa được bao xa, bỗng một cơn buồn ngủ ập đến, lấp đầy cả trí não của Thiết Ngưng hương. Cô ấy bước đi chập choạng, dùng một tay vịn vào vách tường, một tay sờ trán.
Lục Cẩn bước ra khỏi phòng ăn, vừa đúng dịp trông thấy Thiết Ngưng Hương ngay trên hành lang. Gã không vội vàng tiến đến, mà cảnh giác xung quanh, rồi lên tiếng hỏi: "Cao Kiện à? Mày đang trốn đâu đây phải không?"
Đã vấp ngã một lần, nên Lục Cẩn thông minh hẳn. Gã chỉ đứng yên một chỗ mà thôi.
Không lâu sau, cửa nhà vệ sinh nam mở ra lần nữa. Lúc này, một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai bước thẳng về Thiết Ngưng Hương.
"Đúng thật là mày đến rồi!" Lục Cẩn cười lạnh, giữ lá bùa trong tay, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, thét to: "Nếu mày đã đến, thì đừng có lén lén lút lút. Hiện tại, cô ấy là người phụ nữ của tao!"
Lộc Hưng kéo mũ lưỡi trai sụp xuống thêm chút nữa. Vốn dĩ gã đang hướng mọi sự chú ý vào Mệnh Quỷ đang bám vào người Thiết Ngưng Hương, bỗng nhiên bị Lục Cẩn thét to như thế, quả thực giật mình một cái.
Gã không ngẩng đầu lên, vì có rất nhiều camera an ninh trong dãy hành lang này. Gã sợ bị quay chụp lại gương mặt thật. Thế nên, gã chỉ liếc nhẹ Lục Cẩn thông qua giới hạn khóe mắt của chính mình: "Trông không giống với cái thằng xuất hiện trong camera, chẳng lẽ đây mới đúng là Cao Kiện?"
Bản thân Lộc Hưng chưa từng gặp tôi tận mặt, nay trông thấy vẻ đẹp trai phong độ của Lục Cẩn, bèn vô thức sờ soạng lấy gương mặt đầy vết sẹo của chính mình: "Khó trách hồn phách của em gái mình bị kẻ này đoạt đi. Thì ra bề ngoài lại đẹp mã đến vậy."