Chương 127: Lầu sáu có quỷ
Đôi nam, nữ đang đi đến chính là Giang Thần và Diệp Băng. Hai người đi cách xa nhau khoảng hai, ba mét. Rõ ràng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, nhưng có vẻ là có một bức tường vô hình ở giữa ngăn cách cả hai.
Bị tôi nói trúng chỗ đau, da mặt Giang Thần giật nhẹ một cái. Nhưng mà, dù gì thì hắn cũng đang đứng trước mặt cấp dưới, khó mà cãi lại như thứ đầu đường xó chợ: "Chuyện tao còn bệnh hay đã khỏe, không cần mày quan tâm."
Gã vẫy tay về phía một người bảo vệ gần đó: "Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cản người khách này bên ngoài? Chúng ta phải đối xử công bằng với tất cả mọi vị thực khách, đừng thấy người ta có vẻ khố rách áo ôm rồi không cho vô. Ngộ nhỡ tin này truyền đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của tập đoàn nhà họ Giang đấy."
Gã làm ra vẻ giả tạo tốt bụng, nhưng trong lời lẽ ẩn đầy ngôn từ châm biếm, rõ ràng là đang chế nhạo tôi.
Gã bảo vệ cười trộm trong lòng. Hiện tại đã có thiếu gia nhà mình làm chỗ dựa, bọn chúng càng lộng hành hơn: "Cậu Giang, không phải bọn em làm khó dễ gì hắn, mà tên Cao Kiện này còn đòi dẫn chó vào khách sạn chúng ta. Nơi này là khách sạn 5 sao nổi tiếng tại Giang Thành, đâu thể nào để một con chó vườn tùy tiện chạy lung tung? Bọn em sợ mấy người khách khác sẽ hốt hoảng."
Sau khi nghe xong, Giang Thần giả vờ suy nghĩ: "Cậu nói cũng đúng. Cao Kiện, mày nghe rõ chưa? Mày đi vào thì được, nhưng chó thì không. Vì thế, mong mày đi ra khỏi đây."
Dĩ nhiên là tôi hiểu rõ ý đồ của Giang Thần, nhưng hiện tại tôi không rảnh ba hoa với gã. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, giờ là 07:20 rồi.
"Cao Kiện, mày nghe hiểu tiếng người không?" Một gã bảo vệ nọ nôn nóng thể hiện trước mặt Giang Thần, cầm dùi cui chỉ mặt tôi: "Ra ngoài nhanh lên! Mày không tự biết phẩm giá của bản thân mày à? Mày đâu có xứng vô đây."
Người người tụ tập đến xem xung quanh, càng lúc càng đông. Giang Thần cũng không tỏ ý cho qua chuyện này. Vì Diệp Băng đang đứng cạnh gã, gã càng muốn tìm lại chút sỉ diện đã bị mất sạch tại tiệc cưới ngày nào. Gã muốn chứng tỏ trước mặt Diệp Băng rằng, người đàn ông của cô ấy ưu tú đến nhường nào.
Tên bảo vệ lắc lư dùi cui trước mặt tôi, ngụ ý nếu tôi phản kháng là gã sẽ cho tôi một trận no đòn.
"Mày khôn hơn một tí đi! Bọn tao có khoảng mười mấy người. Nếu mày hiểu chuyện, thì cút nhanh! Mày đã đắc tội cậu Giang, mặt mũi nào mà đến Thế Kỷ Tân Uyển này?"
Gã bảo vệ này càng lúc càng nói lời quá đáng, nắm dùi cui chỉ chỉ trỏ trỏ. Thậm chí thái độ hung hăng của tên này khiến Bạch Khởi đang nằm im dưới đất phải bật dậy, gầm gừ. Nó nhe hàm răng trắng nhọn ra, từng luồng sát khí ngưng đọng.
Tôi xoa nhẹ đầu Bạch Khởi, không thèm chú ý đến tên bảo vệ thích thể hiện kia, mà bước gần đến quầy lễ tân, vẫy tay về phía một người nhân viên: "Nãy giờ chị có thấy một cô cảnh sát vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người đi vào đây không?"
Nhân viên lễ tân đứng tại quầy chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng mười mấy tên bảo vệ đứng bao vây một người khách ở giữa như thế này cả. Cô ta nói nhỉ: "Tôi không gặp cảnh sát nữ nào hết, chỉ là ban nãy có một cô gái rất xinh đẹp đi lên lầu.
"Cô ấy đi lên tầng mấy?" Tôi hỏi một cách sốt ruột.
"Tầng sáu..."
Nhân viên chưa nói xong, Giang Thần bèn hắng giọng: "Cô không muốn nhận service charge tháng này à? Bản thân là lễ tân, tại sao tiết lộ thông tin khách hàng như thế?"
Giang Thần cứ mãi cản trở như thế, dù tính tình của tôi có tốt thế nào đi nữa cũng khó mà nhẫn nhịn: "Giang Thần, tối nay chắc chắn có chuyện lớn xảy ra trong Thế Kỷ Tân Uyển này. Nếu mày vì thù riêng trước đó mà cứ ngăn cản tao một cách ngang ngược thế này, đừng trách tao không nể mặt."
"Trời trời! Một ông chủ kinh doanh cái cửa hàng không quá mười mấy mét vuông như mà đòi không nể mặt với tao? Tao sợ quá hà! Tao sợ ghê!"
Khán giả đang coi phim xung quanh bèn cười phá lên: "Dám uy hiếp nhà họ Giang tại Giang Thành à? Trong đầu thằng đó toàn là óc bã đậu sao?"
"Cái nhà mười mấy mét vuông còn không to bằng toilet của cậu Giang, vậy mà bày đặt ăn to nói lớn?"
Bọn bảo vệ quát nạt ồn ào, lại có vài người to tiếng cãi nhau, hoặc chế nhạo trong đám đông. Tôi bị vây xung quanh, nhận ra ác ý trong từng câu chữ của bọn họ, nhưng chẳng thèm phản bác, chỉ là giữ chặt đầu Bạch Khởi lại.
Chú chó này nhạy cảm hơn bất cứ cá nhân nào tại đây. Nếu không phải tôi cố giữ chặt nó, nó đã lao đến táp vào mặt gã bảo vệ, rồi dùng răng nanh của bản thân để cắn đứt cổ đối phương.
Đây là phố phường, không phải nơi thâm sơn cùng cốc. Nơi là có chế độ đáng sợ hơn quy cách hành xử cá lớn nuốt cá bé đơn thuần kia. Giết chóc không phải là biện pháp tốt nhất.
Tôi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thiết Ngưng Hương, hy vọng cô ấy xác nhận đang an toàn. Ấy thế mà, chuông reo một hồi lâu nhưng chẳng ai bắt máy: "Hay là xảy ra chuyện rồi? Đây là nơi sang trọng nhất Giang Thành. Dù Lục Cẩn có to gan đến đâu, đáng lý gã sẽ không dám làm hại Thiết Ngưng Hương tại đây cơ mà."
"Mày gọi điện thoại à? Định gọi cái bọn lưu manh lần trước sao?" Gã bảo vệ vung dùi cui lên, vì có Giang Thần làm chỗ dựa, nên càng lúc càng hùng hổ.
Tôi vừa định ngắt máy, nhưng bỗng nhiên có ai đó nhận cuộc gọi.
Bên kia đầu dây là một không gian yên tĩnh chết chóc, chẳng ai nói chuyện, thậm chí không nghe thấy âm thanh hô hấp của con người.
"Đàn chị? Thiết Ngưng Hương đó à?"
Qua mười mấy giây sau, có tiếng người vang lên: "Cao Kiện, giữa chúng ta có một món nợ cần thanh toán rạch ròi!"
Nghe giọng nói xa lạ này, tôi dần nheo mắt lại: "Mày không phải Lục Cẩn, mày là ai?"
"Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có một sở thích đặc biệt. Đó chính là cướp lấy món bảo vật đẹp đẽ mà người khác yêu quý nhất. Sau đó, tao sẽ hủy diệt nó trước mặt kẻ đó. Hủy diệt một cách triệt để, không chừa bất cứ mảnh vụn nào!"
Nghe xong câu này, một giọt mồ hôi chảy xuống gò má tôi: "Lộc Hưng!"
Một giọng cười điên loạn phát ra từ loa điện thoại, sau đó, cuộc gọi bị ngắt kết nối.
"Thằng nhóc này, mày bị điên à? Gương mặt biến đổi lên tục, mày định hù dọa bọn tao à?" Gã bảo vệ vung vẫy dùi cui, ngoác mồm kêu gào. Đây chính là thói quen cáo mượn oai hùm của bọn chúng. Dựa vào quyền thế của nhà họ Giang, ai ai đến đây hợp tác với nhà họ Giang đều phải cung kính một mực. Thường thấy nhất là, khách qua cửa, đều gửi tặng nhóm bảo vệ một cây thuốc lá.
"Lần trước, mày dám kêu băng nhóm đánh bọn tao, thật không biết trời cao đất rộng là gì. Nếu mày không đi, đừng trách anh em bọn tao nắn gân mày một lần nhé."
"Định nắn gân tao à?" Nhìn gã bảo vệ dẫn đầu thể hiện một cách lố lăng như thế, tôi siết chặt nắm đấm, từng cái chấm nhỏ màu đỏ tươi như máu nổi lên trong khóe mắt từ lúc nào: "Tao nói một lần cuối cùng, tránh ra."
"Mày nổi cáu cái gì? Hôm nay, bố mày sẽ..." Gã đành nuốt nửa câu nói còn lại vào miệng, vì tôi không chờ gã nói xong, đã gồng hết sức lực, giáng một đấm thật mạnh làm vỡ nát của mũi gã!
"Bạch Khởi! Con chạy lên tầng 6 đi!"
Chẳng ai có thể ngờ rằng tôi lại ra tay trước, thậm chí còn dùng một đấm hạ knock-out đối phương.
"Thế là mày cố ý đến Thế Kỷ Tân Uyển gây sự rồi, còn đánh bảo vệ nữa." Cơ bản là Giang Thần không thèm để ý sự sống chết của nhân viên mình, mà gã đang sung sướng trong lòng: "Cao Kiện ơi, Cao Kiện à! Rốt cục là mày sắp rơi vào tay tao! Bọn mày cùng nhau xông lên, đánh chết nó cho tao!"
Gã cười to, trong khi Diệp Băng đứng bên cạnh lại tỏ vẻ không nỡ: "Anh đừng như vậy, coi chừng xảy ra án mạng đó!"
"Thì sao? Cô lo cho hắn à?" Giang Thần nhìn Diệp Băng một cách lạnh lùng: "Cô ăn cơm nhà tôi, uống nước nhà tôi, mặc quần áo mà tôi mua cho. Nếu hình bóng trong lòng cô không phải tôi, Diệp Băng, chắc chắn cô biết kết cuộc của mình thế nào rồi chứ?"
Qua từng câu nói của Giang Thần, sắc mặt Diệp Băng tái dần. Cô nàng nắm chặt hai tay, không dám nhìn thẳng mặt gã. Giang Thần nói: "Cô đừng tưởng tôi không biết cô lén lút đi tìm nó. Nếu cô còn phạm sai lầm tương tự, đừng trách tôi không nể tình vợ chồng. Tôi sẽ biến cơn ác mộng hàng đêm của cô thành sự thật đấy."
Cuộc nói chuyện đó chỉ có bản thân hai vợ chồng ấy nghe được. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, tôi kêu Bạch Khởi chạy lên lầu 6 trước, để tìm kiếm Thiết Ngưng Hương, còn mình ở lại tả xung hữu đột với đám người này.
Đội bảo vệ quá đông, che kín khu vực xung quanh đến nổi nước chảy không lọt, dần dà ép tôi đến sát góc tường.
"Mẹ mày! Dám đánh bố mày à?" Thằng này vừa bị tôi đóng một cú vào mũi ban nãy, giờ bưng mặt máu chạy đến, hùng hổ xông vào. Nhưng gã chưa kịp chạy đến nơi, bỗng đèn điện trong đại sảnh chớp nhẹ một cái, rồi một tiếng động rất lớn vang lên, toàn bộ bóng đèn trong tòa nhà này đều tắt ngấm!
Bóng tối đen đặc bao trùm một cách đột ngột như thế khiến mọi người đều phải hoảng hồn: "Bị cúp điện à? Mau bật máy phát điện dự phòng đi!"
"Cửa phòng phát điện bị cạy ra! Có người tiến vào trong tòa nhà này!"
"Đừng để thằng khốn nạn kia thừa cơ hội chạy trốn!"
"Mẹ nó! Thằng nào đánh trúng bố mày!"
Sự hỗn loạn vẫn tiếp tục diễn ra trong bóng tối, còn tôi tranh thủ lúc này, vọt về hướng lầu 6.
Tôi dùng điện thoại di động làm đèn pin chiếu sáng. Vừa đi qua vài tầng, bỗng tôi có cảm giác là lạ. Xung quanh quá yên tĩnh. Dường như tôi bị rơi vào một dòng nước, còn bóng tối xung quanh cứ như những cơn sóng vồ đến ồ ạt.
"Cảm giác này chỉ xuất hiện mỗi khi mình đi livestream mà thôi. Xem ra có thứ gì đó không sạch sẽ đang tiến đến gần đây."
Tôi chạy một mạch đến lầu 6, đá tung cánh cửa ngăn tại hành lang thoát hiểm, rồi đứng quan sát cả dãy hành lang đen kịt bên ngoài.
"Mấy tầng khác cũng tối thui, nhưng ít nhất vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện, thấy bóng người tới lui xung quanh. Nhưng mà, sao tầng lầu này lại trống rỗng, dường như chẳng có bất cứ người sống nào ở trên này vậy nhỉ?"