Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 136: Mày chỉ còn 10 phút!

Chương 136: Mày chỉ còn 10 phút!
Nơi đây chắc chắn là phòng ngủ của người chị. Giấy dán tường màu hồng nhạt, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng.
Vừa trông thấy có vẻ bình thường, nhưng nếu đứng một hồi sẽ có cảm giác kỳ quái, giống như bạn đang bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm vào mình.
Mọi cử động của tôi cứ bị thứ đó dòm ngó. Cô ấy có thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy cô ấy.
Vừa tiến vào phòng, thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên là một bàn viết. Trên bàn là một chiếc đồng hồ có tạo hình hoạt họa, cùng một quyển sách đang mở ra, cạnh bên là một quyển tập ghi bài.
"Không ngờ người chị này lại là một học sinh có thành tích xuất sắc." Tôi kéo ngăn tủ ra, bên trong là một xấp giấy khen được nhét lộn xộn vào.
"Quách Tinh Tinh à?" Vốn dĩ tôi định lấy xấp giấy khen ra, nhưng khi vừa thò tay vào bên dưới đống giấy khen, bỗng chạm vào một vật kỳ quái. Hơi ngại để miêu tả vật đó, nhưng tôi lại rất quen thuộc với món đồ này.
"Này chẳng phải là một trong những sản phẩm bán chạy nhất trong shop của mình sao?" Đây là loại thiết bị rung xoắn ốc, có thể điều chỉnh cường độ, giá thị trường tầm khoảng 50 đồng.
Tôi cầm loại đồ chơi này, rồi nhìn xấp giấy khen dày cộm trong hộc bàn. Hai hình ảnh tương phản này khiến tôi hơi ngạc nhiên.
"Mang vẻ ngoài là một cô học sinh ngoan ngoãn, nhưng ẩn giấu bên trong là một hình ảnh không thể để người khác nhận rõ." Tôi lấy toàn bộ mấy tờ giấy khen ra, cuối cùng tìm ra hộp đựng của món đồ chơi này, đáy hộp ghi rõ: "Có thích món quà mà anh trai tặng cho em không?"
"Mối quan hệ của người trong ngôi nhà này đáng sợ quá." Lục soát xong bàn học, tôi nhìn về chiếc giường êm ả nằm sát tường, bên cạnh cửa sổ.
Đến gần quan sát, tôi ngửi thấy mùi hương xà phòng còn thoang thoảng trên chiếc giường màu hồng phấn. Chăn gối đều rất sạch sẽ, chỉ là bên giường bày hai đôi dép, một đôi kiểu nam, một đôi kiểu nữ.
"Tại sao có hai đôi dép ở đây? Chẳng lẽ điều này ám chỉ có hai quỷ hồn trong phòng này sao?" Tôi tìm tòi một vòng, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn chưa tan biến, "Ở dưới gầm giường ư? Hay trong ngăn kéo?"
Tôi đánh bạo kiểm tra hai vị trí này, nhưng mọi thứ là bình thường, chẳng hề phát hiện bất cứ thứ gì kinh dị cả.
"Không thể coi thường." Tôi lên giường ngồi, kéo màn cửa sổ ra. Không ngoài dự đoán, đó vẫn là lớp cửa sổ kim loại bị khóa kín. Hai tấm kim loại được chốt lại bởi một ổ khóa mật mã.
"Từ đây ra ngoài cũng cần mật mã, nhưng tại sao đối phương không hề đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào?" Tôi lầm bầm lầu bầu, ngồi trên giường, quay lưng ra cửa phòng. Ánh mắt của tôi lơ đãng nhìn xuống màn hình điện thoại di động. Trong room livestream, đang có một ID kỳ quái đang bắn comment lên liên tục.
Quách Tinh Tinh:
- Không muốn mày đưa lưng về cửa!
Quách Tinh Tinh:
- Mày đang tìm cái gì thế?
Quách Tinh Tinh:
- Có phải đang tìm tao hay không?
Quách Tinh Tinh:
- Sao mày không quay đầu lại thử xem?
Tôi nhướng nhẹ mày: "ID này nhìn có vẻ quen thuộc nhỉ?"
Tôi kéo rèm cửa sổ lại, quay đầu, chuẩn bị xuống giường.
... Chát...
Vì giật mình đột ngột, tôi ném luôn cái điện thoại trong tay, té thẳng từ trên giường xuống đất.
Cả người tôi vặn vẹo, tròng mắt long sòng sọc, vì chịu đựng sự kích thích cùng cực mà con ngươi co rút nhỏ lại.
Đó là một gương mặt của một kẻ chết chìm. Da dẻ trắng bệch, trương phù lên, gương mặt to lên gấp đôi bình thường.
Nếu nói cô ấy từng là người, thì giờ tựa như một con quái vật.
Ngay lúc một người bất thình lình gặp một chuyện gì đó có cường độ đáng sợ vượt qua điểm giới hạn sẽ khó có thể khống chế tinh thần của bản thân, tương tự như tôi vậy, mở to mồm thét lên một tiếng: "Đcm!"
Tôi vung tay, đấm một phát về mặt cô gái kia, nhưng chẳng thể đánh trúng bất cứ thứ gì.
Cô gái mặt sưng phù đứng cách tôi 05 centimét, không xa cũng không gần hơn.
"Mieee nó, cái giấc mộng hoang đường!" Tôi chửi thầm một câu, vuốt ngực, cố giữ bình tĩnh trở lại.
Nếu tôi chuẩn bị tốt tâm lý, có thể giảm thiểu đi 90% sợ hãi. Nhưng trong giấc mộng này, mọi chuyện tự nhiên xảy ra mà không hề có báo trước. Những vật bẩn thỉu ấy cứ thế mà xuất hiện một cách đột ngột.
"Mình nhất định phải chạy ra khỏi cảnh mộng này. Nếu hãm sâu trong đây, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!" Tôi đứng dậy, còn cô gái 'to béo' dừng lại trước mặt tôi. Đôi môi tím tái của cô ấy từ từ hé mở, trong miệng không có răng, chỉ là một hốc đen ngòm.
"Dường như cô ấy đang định nói với mình điều gì đó?" Tôi không chú ý lắm điều này, mà chỉ muốn rời khỏi nơi đây thật nhanh. Tôi nhặt điện thoại Âm Gian Tú Tràng lên, chương trình livestream vẫn không bị gián đoạn. Nhìn xuống room chat, tôi trông thấy một dòng comment đập ngay vào ánh mắt của tôi.
Quách Tinh Tinh:
- Mày còn có 10 phút!
Cảm giác của tôi cứ như bị sét đánh vậy! Tôi đột ngột quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn học. Kim đồng hồ đã điểm 01:50 từ lúc nào.
"Trong phòng ngủ đầu tiên, con quỷ bố thắt cổ không thể nào tiếp cận được mình. Đến phòng ngủ của người anh cả, con quỷ hồn ấy đã đến gần mình một chút, thậm chí nảy sinh ác ý với mình. Nhưng dường như nó chịu một dạng quy tắc nào đó, mà không thể tiến vào phạm vi 10 centimét xung quanh mình.
Hiện tại, mình đến phòng ngủ của người chị ba, con quái vật trước mặt chỉ cách mình có 05 centimét. Thời gian trôi qua từng bước, hạn chế tác dụng lên bọn quỷ vật càng lúc càng giảm đi, tình cảnh của mình càng nguy hiểm dần.
Đồng hồ báo thức đang hiển thị thời gian, hiện tại là 01:50 phút. Trong quyển nhật ký của thằng em, cuộc đời của nó đã bị thay đổi nghiêm trọng từ lúc 02:00 sáng của một đêm khuya nào đó. Thằng bé đã tận mắt trông thấy bí mật của người anh cả, cuối cùng bị anh cả và chị ba phát hiện ra lúc 02:00 sáng. Từ đó về sau, nó bị bắt nạt một cách điên cuồng.
Đúng vậy, chắc chắn là thế. Đến 02:00 sáng, sẽ có thứ gì đó vô cùng đáng sợ xảy ra trong ngôi nhà này."
Từ khi làm livestream, tôi đã gặp qua khá nhiều thứ bẩn thỉu, nhưng chưa bao giờ đối mặt với tình huống như thế này.
Mồ hôi thấm ướt cả trán, tôi khó mà nhận thức rõ, rốt cuộc đây là cảnh mộng hay hiện thực. Muốn xác lập một chuyện logic, phải dựa trên cơ sở có một bộ khung hoàn thiện và kiên cố. Nhưng nếu đây là cảnh mộng, hoặc là ảo giác, thế thì làm sao xác định rõ đâu là đâu? Lấy gì mà bàn luận tính logic, làm sao phân tích, suy luận manh mối chính xác được?
"Mật mã ư? Còn 10 phút, mình nhất định phải tìm ra mật mã!"
Chuyện khẩn cấp nhất chính là chạy đua với thời gian của trò chơi này. Về phần lý do vì sao gia đình này lại chết thảm đến thế, đó chỉ là vấn đề thứ yếu mà thôi.
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ của người chị ba, nơi cuối cùng cần tra xét chính là nhà vệ sinh.
Căn phòng tắm cũ kỹ ấy ở một phía khác của phòng khách. Tôi đi ngang qua phòng khách, vừa định đi vào nhà vệ sinh, thì thấy một hình ảnh kinh khủng khiến tôi sởn tóc gáy lần nữa.
Cánh cửa từ phòng khách đi thông ra khỏi ngôi nhà đang mở rộng!
Hành lang sâu thẳm kia chẳng biết sẽ dẫn lối đến nơi nào? Nơi đây vô cùng âm u, đáng sợ, chẳng có bất cứ một tia sáng hay hơi ấm nào.
Tôi nắm chặt điện thoại di động, cảm giác bước từng bước nặng chịch.
"Tại sao cửa nhà lại mở ra? Ai mở cửa? Cô gái chết thảm bên ngoài ngôi nhà có bò vào nơi này hay không? Có khi nào cô ấy đang ở sau lưng mình?"
Tôi không thể nào khống chế ý nghĩ lung tung trong đầu mình. Một làn hơi lạnh tỏa ra sau lưng tôi, do suy nghĩ căng thẳng, từng mạch máu nổi lên rõ rệt ngay trên mặt.
"Chẳng lẽ không có cách nào giải thích mấy chuyện này sao? Tại sao cánh cửa chết tiệt ấy lại mở ra được?" Con đường đi ra thế giới bên ngoài đang rộng mở trước mặt tôi. Đây là một sự lựa chọn vừa khủng khiếp, vừa quyến rũ.
Bọn quỷ hiện ra trong tất cả các căn phòng. Nếu tôi chạy ra cửa, rời khỏi ngôi nhà, có lẽ sẽ thoát thân thành công.
Đây là một sự lựa chọn dụ hoặc, tựa như lời ngon tiếng ngọt của bọn ma quỷ vậy.
"Bình tĩnh!" Tôi tự tát mình một cái thật mạnh, không hề nương tay: "Đối phương đã tốn công tốn sức bố trí cục diện này, chắc chắn không thể thả mình ra một cách đơn giản như thế này được."
Rất có thể hành lang đen kịt này là con đường dẫn đến vực sâu. Một khi tôi bước vào, chỉ sợ bản thân sẽ rơi vào cơn ác mộng tuần hoàn vô hạn.
Những lời nói của Vạn Nhất đạo trưởng từng nói trước khi sử dụng bùa Đồng Tang bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi chỉ có xác suất 10% sống sót để quay về mà thôi.
"Mình còn 10 phút. Mình không nên hoảng hốt, còn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối nữa." Cuối cùng, tôi liếc mắt nhìn cánh cửa đang mở trong phòng khách và hành lang đen kịt chẳng biết dẫn đến nơi nào kia, rồi quyết đoán đi vào nhà vệ sinh.
Nơi này được lát gạch men sứ, cả mặt sàn và vách tường. Trong máy giặt là một chồng quần áo chất đống thành một ngọn núi nhỏ. Từ khi tôi bước vào, thứ mà tôi ấn tượng đầu tiên chính là một mùi tanh của máu, tiếp theo là tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.
"Con quỷ hồn nào ẩn nấp bên trong nhà vệ sinh nhỉ?"
Ban đầu, tôi cũng không chú ý nùi quần áo này. Nhưng sau khi lật tới lật lui xem xét, tôi thấy rõ chúng thấm đẫm vết máu đen dày đặc, khó mà tẩy rửa sạch sẽ. Từng vệt máu đọng lại trên y phục, loang lổ, vằn vện: "Kiểu cách quần áo khác nhau, có u phục, có đồ thể thao, còn có váy và đồng phục học sinh. Đây là những bộ đồ đến từ nhiều người khác nhau, nhưng lại có một điểm giống duy nhất là bị dao đâm rách nát."
Tôi tập trung tinh thần, tìm kiếm một cách tỉ mỉ. Kết quả là, tôi lại có thêm phát hiện mới. Trong chồng quần áo này, có một bộ đồ vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị cắt chém, dù nó vẫn bị thấm đẫm máu đen.
"Tại sao chỉ có bộ đồ này đặc biệt đến thế? Chẳng lẽ đây là bộ y phục mà hung thủ mặc ư?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất