Chương 149: Tâm trận
"Cửu Tử Tuyệt âm trận à?"
Những kẻ tu hành thông thường hiếm khi đủ tư cách tiếp xúc với đạo pháp về trận đồ. Dù là trận pháp đơn giản nhất, thì cũng phải có bản vẽ trận đồ, phối hợp thêm rất nhiều lá bùa đồng bộ với nhau và một cái tâm trận để áp trận.
Bất cứ một món nào trong những thứ trên đều là bảo bối trong thế giới phàm tục. Hơn nữa, dù có đủ cơ duyên sưu tầm hết các loại tài liệu bên trên, nếu muốn bày trận thành công, người bày trận cần phải có thường thức về phong thủy, tu vi thâm hậu và ý thức mạnh mẽ.
Vì những điều kiện hà khắc như thế, nên dù trận pháp có uy lực to lớn nhưng hiếm khi được lưu truyền hậu thế. Ai có thể sử dụng trận pháp hoặc có hiểu biết về trận pháp đều là người có lai lịch rất lớn, có gia thế cực cao.
Có lẽ hai anh em song sinh nghĩ rằng tôi không hiểu biết về trận pháp, nên mới đường đường chính chính nói bừa một cái tên trận như thế.
Chẳng qua là, bọn họ không biết rằng, tôi từng xem qua Diệu Chân đạo pháp tường giải, bên trong muôn ngàn kiến thức, dĩ nhiên là có nhắc đến trận pháp rồi.
Đạo của Trận pháp biến hóa rất huyền diệu, được chia thành chín loại: Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng... Trận pháp nào có biến hóa càng nhiều, càng khó bố trí.
Ví dụ như, tôi từng gặp "Thập Ác Trùng Linh trận" tại trung tâm Hỏa táng Cầu số 03. Muốn bày trận đó, cần phải thu thập đủ Thần sát Thập Ác, tiêu hao lượng âm khí tích trữ trong 10 năm, sửa đổi bố cục chu vi xung quanh thành một khu quỷ quật âm tà, cuối cùng mới có thể thi triển được uy lực của trận pháp. Từ đó, trận pháp ấy biến hóa khôn lường, sức mạnh to lớn khó mà tưởng tượng nỗi.
Hiện tại, Tử Sửu vừa báo tên trận này là Cửu Tử Tuyệt âm trận. Muốn dùng "Cửu" để mở đầu đại trận, không phải tôi xem thường gã, nhưng nếu muốn tự bản thân bố trí ra một trận pháp có chín tầng biến hóa như thế, ít nhất gã phải tu luyện thêm 50 năm nữa.
Bởi vậy, vừa nghe ra cái tên trận pháp, tôi đã nhận ra chắc chắn có bẫy rập nào đó trong vụ này. Có lẽ là hai anh em sinh đôi này không có ý tốt, muốn dìm tôi chết chung cùng bọn quỷ hồn kia trong trận pháp luôn đây mà.
"Bọn mày bày trận trừ ma, vậy tao cần làm những gì?" Chẳng có cái bánh nào tự rơi từ trên trời xuống. Tôi tỏ vẻ vô dụng trước mặt bọn chúng, cười híp mắt, nhìn hai người.
"Đơn giản thôi, anh em bọn tao điều khiển đại trận, khó mà di chuyển được. Đến khi đó, phiền mày ra tay, dẫn dụ bọn lệ quỷ, âm hồn kia vào giữa đại trận dùm tao."
Lời nói của Tử Sửu nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận một chút, bèn nói: "Vậy nếu sau khi tao dụ bọn ác quỷ dẫn vào trong trận, rồi đại trận vận hành, thì tao ra khỏi trận pháp bằng cách nào? Chẳng lẽ hai đứa bây định tiêu diệt tao luôn à?"
"Mày nghĩ sao mà bọn tao phạm phải sai lầm nhỏ nhoi như thế này?" Tử Sửu lấy một lá cờ lệnh từ trong ngực ra: "Cửu Tử Tuyệt âm trận có tổng cộng chín đạo cờ lệnh. Mày chỉ cần cầm lá cờ này, là có thể vào ra thông suốt, không gặp trở ngại gì cả."
Tôi bán tín bán nghi, nhận lấy cờ lệnh. Trên lá cờ có âm khí cuồn cuộn vờn quanh, khắc họa đủ thứ huyết phù quái dị.
Tôi phất thử hai cái, bèn nghe được tiếng kêu la thảm khốc văng vẳng từ lá cờ truyền ra.
"Ai mà biết lá cờ này là thật hay giả. Hơn nữa, thông thường sẽ có hai cửa, sinh và tử, trong trận pháp. Ngộ nhỡ mày đưa cho tao cờ lệnh của cửa tử, tao e rằng cả đời này cũng không thể thoát khỏi đại trận rồi." Tôi vung tay, ném cờ lệnh cho Tử Sửu: "Tao không tiến vào đại trận mà mày bố trí đâu. Hay đổi một cách hợp tác khác nhé, mày đứng bày trận, kêu em trai mày dụ bọn quỷ hồn vào trận. Còn tao, tao sẽ đứng lược trận, bảo vệ mày an toàn."
Vừa nghe tôi nói xong, hai anh em này có vẻ lúng túng đôi chút. Ngược lại, thằng em thẹn quá hóa giận, chỉ vào tôi, mắng to: "Mày đừng có được voi đòi tiên!"
Tôi cười lạnh: "Kêu tao lột da hổ, tao bắt buộc phải cẩn thận thôi!"
"Đừng nóng, vậy cũng được!" Nằm ngoài dự liệu của tôi, chẳng ngờ Tử Sửu lại đồng ý. Gã đưa cây cờ lệnh cho thằng em: "Chúng ta bị kẹt giữa ác mộng, phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đi ra ngoài."
Gã nhìn tôi một cách chân thành, chẳng qua là vết bớt quái dị trên mặt cứ nhúc nhích nhẹ, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Nếu bọn mày đã nhường một bước, vậy tao không còn gì để nói. Cứ làm như thế đi, chờ diệt sạch bọn oan hồn, chúng ta sẽ so tài sau." Tôi gật đầu đồng ý. Tử Sửu nở một nụ cười, dường như đã có tính toán gì đó trong lòng.
Thấy bộ dáng này của gã, tôi càng hoài nghi có bẫy rập gì đó trong cái trận pháp này. Chẳng qua là, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm hợp tác với bọn này.
"Sau khi ra khỏi nơi này, tao sẽ bày trận ngay vị trí tiếp giáp giữa hành lang là lối đi thoát hiểm. Để khởi động trận pháp, thời gian cần thiết là một nén nhang."
"Mày chờ tí!" Tôi giơ tay, cắt đứt lời nói của Tử Sửu: "Mày bày trận tại vị trí tiếp giáp giữa hành lang và lối thoát hiểm, vậy chẳng phải cả bọn sẽ đối mặt với bọn oan hồn ở cả ba hướng đánh tới à? Áp lực lớn quá vậy?"
"Trận này phải bố trí ở địa phương rộng rãi, không thì khó mà thi triển được."
Câu trả lời của Tử Sửu khiến tôi phải nhíu mày, vì lời giải thích này quá gượng gạo.
"Còn thắc mắc gì không?"
"Không! Mày chuẩn bị bày trận đi, tao sẽ cố hết sức phối hợp với mày." Miệng nói thế, nhưng tôi đang suy nghĩ về lá bài tẩy của mình.
Lá bùa Thiên Đô Lôi phù còn một lần sử dụng cuối cùng chính là chỗ dựa để tôi mạnh miệng với Tử Sửu. Hơn nữa, tôi còn giữ vài lá bùa có phẩm cấp thấp hơn lấy từ Lục Cẩn.
Trừ nó ra, lá bài tẩy lớn nhất của tôi chính là Thần sát Nguyên Thần. Hai anh em sinh đôi này cứ nghĩ là giết hết bọn quỷ hồn kia bèn có thể nắm giữa quyền chủ động, nhưng thực tế thì kẻ đáng sợ nhất trong giấc mơ này đâu có phải là bọn lệ quỷ lôm côm kia. Kẻ ghê gớm nhất tại đây chính là người kéo cả bọn vào trong ác mộng - Thần sát Nguyên Thần.
Nó đã dính liền vào trong bùa Đồng Tang. Nếu không trừ khử nó, cả bọn không bao giờ phá giải được giấc mơ này.
Dĩ nhiên, tôi không hề nói chuyện này cho hai anh em sinh đôi. Việc tiêu diệt đám quỷ hồn kia chắc chắn có thể tiêu hao một ít sức mạnh của Thần sát Nguyên Thần, lại có thể giúp tôi nhìn được một phần trong thực lực của hai anh em sinh đôi, lời như thế, ngu sao mà không làm?
Tôi quay đầu, nhìn Quách Quân Kiệt. Lúc này, tôi không hề thấy bất cứ làn hơi thở âm tà nào của Thần sát Nguyên Thần trên người nó cả. Đây cũng là lý do mà tôi chưa dùng đến lá Lôi phù.
"Hình như còn người ngoài trong căn phòng này, hay để tao dọn dẹp sạch sẽ cái đã." Thằng em Tử Mão nắm dao găm, tiến về phía Quách Quân Kiệt và Tú Mộc. Dao của gã được tẩm Phật đăng, nên mang tính sát thương khá cao nếu đối phó với quỷ hồn.
"Đừng có giết bậy, đây là người của tao." Tôi đưa tay, kéo Quách Quân Kiệt ra sau lưng. Hành động của tôi khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, kể cả Quách Quân Kiệt.
"Mày định làm gì? Nó cũng được hình thành từ oán khí cơ mà." Tử Mão không hài lòng, cơ bản là nó không ưa gì tôi.
"Mày có thể tùy ý xử trí cái thằng nấp ở góc tường kia. Còn ba người này thuộc về tao." Tôi chỉ vào con bé, Quách Quân Kiệt và Hoàng Tuyết.
"Mày có vẻ tự tin nhỉ? Nhập mộng mà còn dám dẫn người nhà theo."
Tôi liếc gã, rồi im lặng. Trong đầu tôi nghĩ, nếu tôi nói cho gã biết là tôi đang livestream, nhập mộng và dẫn theo cả ngàn người khán giả luôn chực chờ đá số, bắn comment như gió lốc, thì chẳng biết gã sẽ suy nghĩ thế nào.
Dù Tử Mão không tin tưởng tôi, nhưng cũng không lèm bèm về vấn đề này nữa, vung dao giết chết Tú Mộc.
Cùng lúc đó, Tử Sửu cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Gã móc ra một mớ xương ngón tay từ 09 đứa bé sơ sinh, bước vào vị trí giao nhau giữa hành lang u tối và lối thoát hiểm. "Tao sẽ bày trận ở vị trí này. Trước khi hoàn thành trận pháp, mày tuyệt đối không được để quỷ vật quấy rầy tao. Bằng không, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
"Yên tâm, để bọn tao lo." Tôi và Anh Tử trông nom cầu thang, Tử Mão thủ ở hành lang, nhìn qua chẳng có khe hỡ.
"Được! Tao tin mày lần này." Tử Sửu chia mớ xương ngón tay em bé ra làm ba phần, bày biện ra giống hình ba cánh tay nhỏ bé. Đầu ngón tay hướng lên, tựa như muốn nắm bắt một thứ gì đó.
"Hợp ba phần thành một phần. Đây chắc chắn không phải Cửu Tử Tuyệt âm trận, mà là một tà trận có sự biến hóa ở mức ba tầng." Tôi nhìn Tử Sửu bày trận, buộc phải thừa nhận rằng khả năng của gã rất khá, khi có đủ năng lực bài ra trận pháp biến hóa ba tầng ở độ tuổi này. "Rốt cuộc đây là trận pháp gì? Tại sao gã phải giấu diếm?"
Tôi cẩn thận trong lòng, bảo vệ Hoàng Tuyết sau lưng. tại nơi này, giữa tất cả mọi người, chỉ có mỗi em ấy là người vô tội bị liên lụy vào thôi.
Sau khi bố trí chín mảnh xương ngón tay, gã bèn lấy ra 27 lá bùa, 9 tấm gộp thành 1 bộ, rồi dán xuống các mảnh xương em bé dựa theo thứ tự của bộ số Cửu cung*.
(Chú thích: Trong Cửu cung có 9 ô vuông, có thể điền vào đó 9 chữ số từ 1 đến 9, 9 chữ này đại diện cho 9 ngôi sao là Nhất bạch, Nhị hắc, Tam bích, Tứ lục, Ngũ hoàng, Lục bạch, Thất xích, Bát bạch, Cửu tử - này dính tới Huyền học, nên người dịch chỉ chú thích sơ lược qua.)
Tôi có thể thấy rõ, quả thật gã đã bỏ ra mọi vốn liếng lúc này. Một bộ bùa chú tổ hợp quý giá hơn từng lá bùa chú rất nhiều. Chẳng qua là, nếu gã dám bỏ ra như thế, càng khiến tôi lo lắng hơn.
"Chắc chắn thằng này có âm mưu gì đó."
Sau khi dán xong mấy lá bùa, Tử Sửu ngồi xếp bằng giữa hành lang, niệm thầm thần chú. Hai mươi bảy lá bùa kia lóe ra làn ánh sáng đỏ mờ nhạt, trông như từng con mắt màu đỏ máu me đang chầm chậm mở ra.
"Anh linh mở đường, tụ âm nạp sát!"
Sau khi gã đọc xong câu khẩu quyết cuối cùng, ba bộ xương ngón tay nhỏ bé ấy đột ngột hiển hóa thành ba đứa bé sơ sinh vô cùng xấu xí. Bọn anh linh ngập tràn oán khí này vừa xuất hiện, đã há to mồm, lộ ra cả bộ răng nanh đầy gớm ghiếc.
"Quay về vị trí cũ ngay! Không được lộn xộn!" Tử Sửu thét to, ba con anh linh bèn nghe lời, quay lại vị trí chỗ ba nhóm xương ngón tay kia. Mỗi một con anh linh quay mặt về một hướng, há to miệng ra, xé toạt cả da mặt.
"Tao chuẩn bị khởi động trận pháp. Trong quá trình này, tuyệt đối không được để bất cứ ai quấy rầy tao." Vẻ mặt Tử Sửu nghiêm túc, vết bớt trên mặt bỗng đổi màu, đậm hơn rất nhiều.
"Thỉnh tâm trận!"
Lòn hai tay vào trong ngực, Tử Sửu lấy một lá bùa trông cực kỳ cổ xưa ra. Bên trên lá bùa có vẽ một con Huyết hồ ly với chín cái đuôi chống thẳng lên bầu trời!