Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
Lá bùa đỏ thẫm như bị máu tươi nhuộm ướt. Giữa màu đỏ hồng, là những nét chữ đen đậm, khiến người ngoài nhìn vào liền bị khơi dậy cái ấn tượng đầu tiên rất khó chịu, vô cùng ác cảm. Nếu chẳng phải tôi bị ép đến đường cùng, tôi chắc chắn không bao giờ dám dùng lá bùa không rõ lai lịch này.
"Các vị đại hiệp online, có vị huynh đài nào nhận ra lá bùa này không?" Hiện tại, cơ bản là tôi y hệt một chiếc vò đã mẻ, thì còn sợ sứt sẹo chi nữa đâu, lúc này chỉ có thể làm con mèo mù trông chờ đánh hơi được cá rán, gặp người tốt trên mạng độ trì mà thôi.
Lá bùa này dài nửa mét, bề rộng khoảng 05 cm, mặt trước có vẻ hình ảnh gì đó, mà theo tôi được biết qua phim ảnh, thì đó là Kỳ môn độn giáp, Thần ẩn Quy khư các thể loại. Mặt sau vẽ hình một một con hồ ly chín đuôi với bộ lông đỏ tươi như máu. Chín cái đuôi của con hồ ly ấy chống thẳng lên bầu trời, đối nghịch với chín ký tự, trông như Cửu tự Chân ngôn của Đạo gia.
Ngay lúc này, Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành trông thấy lá bùa ấy thì nói:
- Anh bạn trẻ, cậu đừng kích động. Lá bùa trong tay cậu không phải do Thiên sư vẽ; bút pháp đó vô cùng tục tằng, dày đặc sát tính. Nếu không phải phường tà đạo muốn mưu toan hại người, vậy ta chắc chắn lá bùa đó chính là bùa chú thần thông do Yêu tinh dị loại để lại.
"Ý của ngài là, bùa này không phải do đạo sĩ vẽ, mà là yêu quái vẽ ư?"
- 96,69% là thế! Lá bùa này rất hay gặp, gọi là bùa Thỉnh Thần. Chỉ có điều, lá bùa trên tay cậu không thể hiện vẻ sùng bái thần linh, mà thờ kính yêu tà. Nếu cậu mà thỉnh, chắc chắn sẽ thỉnh tà ma, quỷ quái đến nhập lên thân mình đấy.
Tôi hiểu rõ ý tứ của Lưu Bán Tiên. Sử dụng lá bùa này mang tính phiêu lưu rất lớn. Xin nhờ yêu tà giúp đỡ, chắc chắn sẽ hao tổn tinh lực, không chừng còn bị suy giảm tuổi thọ nữa.
"Bán Tiên ơi! Chẳng hay ngài có biết khẩu quyết sử dụng bùa Thỉnh Thần hay không?"
Tôi nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nếu bọn quỷ quái bên ngoài vào đây, dù tôi có hao hết khí huyết của mình cũng phải ráng trụ đến hừng đông, không thì cả tôi và Y Y đều phải chết.
- Anh bạn trẻ, lá bùa Thỉnh Thần này không đùa được đâu! Đặc biệt là loại Bùa Máu không rõ lai lịch thế này.
"Bùa Máu là sao, thưa Bán Tiên?"
- Cậu có bao giờ nghe một câu "Thỉnh thần thì dễ - tiễn thần gian nan" chưa?
Lưu Bán Tiên biết rõ tôi là nghé con không sợ cọp, nên nói rõ quan hệ tốt xấu bên trong:
- Ta từng gặp một bà cụ ở độ tuổi bảy mươi. Khi còn trẻ, bà ấy nhặt được một bức tượng thần sứt mẻ ở ven đường. Khi ấy, bà ta không nỡ lòng để tượng thần phải chịu cảnh gió thổi, mưa sa như vậy, bèn mang tượng thần về nhà.
Kết quả là, sức khỏe của bà ấy càng ngày càng tốt, nhưng trong gia đình xảy ra tai họa liên tục. Ban đầu, công ty của con trai trưởng bị phá sản. Tiếp theo, con gái thứ hai sinh non, cháu ngoại chết khi vừa chào đời. Cuối cùng, đứa con gái út đang đi học cũng bị nhà trường đuổi học vì một lý do nào đó.
Bà ấy về thao thức suy nghĩ, nhưng chẳng biết vận rủi xuất phát từ đâu. Sau đó, bà ấy mời thầy về nhà quan sát, cuối cùng phát hiện ra một chuyện. Bức tượng mà bà ấy nhặt được chính là Tà thần của Thái Lan.
Vì quá sợ hãi, bà ấy mang tượng thần bỏ đi, nhưng đã quá muộn. Bức tượng thần cũ nát ấy vẫn luôn xuất hiện tại khu vực xung quanh nhà của bà ta, chính xác hơn, là bà ta đã bị Tà thần ám lên người rồi.
Không lâu sau, con trai trưởng của bà cụ ấy nhảy lầu tự tử vì tranh chấp nợ nần. Cô con thứ thì gặp vấn đề về thần kinh, trong khi cô con gái út bị kẻ xấu giết chết ở tỉnh khác. Trong chớp mắt, một gia đình ấm cúng đã gặp cảnh cửa nát, nhà tan. Đây chính là kết quả của việc thỉnh thần tùy tiện.
Biết là vậy, nhưng tôi không hề đọc kỹ từng chữ trong dòng comment dài sọc của Lưu Bán Tiên. Hôm nay, dù trời có sập xuống, tôi cũng nhất định phải xài lá bùa này.
Nếu không xài, tôi chết chắc, phải dùng nó mới nắm lấy một tia hy vọng.
"Xin ngài mà, Bán Tiên, đừng dông dài nữa! Ngài mau mau nói cho con biết phương pháp sử dụng đi! Hôm nay, con đã mang tâm thế đập nồi dìm thuyền*, liều chết đến cùng. Con hết đường quay đầu lại rồi." Tôi phát hiện tiến bước chân của Trương Dung đang áp sát gần ngoài cửa, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến nơi này!
(Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng - dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
"Bán tiên, làm ơn đi mà!"
- Thôi được rồi! Chẳng biết là ta đang giúp cậu hay hại cậu nữa. Hy vọng sau này cậu không hận ta!
"Con tự làm tự chịu, không bao giờ hận ngài đâu."
- Anh bạn nhỏ, cậu nghe rõ đây! Ngưng thần tụ ý, quan tưởng Bùa máu, thầm đọc trong lòng.
Ngũ phương tề tụ, tập trung về đây
Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô
Âm đức đầy đặn, phá tan Ngũ hành
Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!
Tôi đọc thầm một lần, nhớ kỹ trong đầu: "Cám ơn Bán Tiên."
- Đừng cám ơn ta. Câu thần chú này không phải là câu thần chú thỉnh thần dạng phổ thông đâu. Ta chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Tôi định hỏi Bán Tiên thêm một vài câu, nhưng tiếng bước chân trên hành lang đã dừng ngay cửa.
"Tiêu rồi!" Tôi bèn ôm Y Y, nấp sau tủ đựng hũ tro cốt, "Trời sắp sáng rồi, mình phải cố gắng kéo dài thời gian mới được!"
... Cót két...
Cửa bị đẩy ra, Trương Dung bò đến ngưỡng cửa. Bộ dáng của con mụ đó càng khủng khiếp hơn trước, từng giọt máu nhễu nhão ngay khóe miệng, tóc dài rối bời phủ kín bờ vai.
Cô ấy y hệt một con dã thú đi săn mồi, bò loanh quanh trong phòng. Để cô ta không phát hiện, tôi ôm Y Y di chuyển dần dần trong phòng, tựa như chơi trò đuổi bắt vòng tròn vậy.
Chừng năm, sáu phút sau, tôi không còn thấy Trương Dung trong tầm mắt nữa.
"Đi rồi à?" Thả Y Y xuống, tôi nhìn ra ngoài, bèn thấy cửa ra vào trống rỗng, chẳng có ai ở đó cả. Vừa chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, tôi liền cảm giác có thứ gì đó chạm vào đầu mình.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi thấy vài sợi tóc đang lượn nhẹ trước mặt...
"Chết mieee!"
Chẳng biết khi nào Trương Dung bò lên cái tủ này. Hiện tại, tóc dài của nó rủ xuống, miệng của nó vặn ra to tướng, tựa như một nụ cười khóa trá hướng về tôi!
"Chạy mau!" Tôi nắm tay Y Y, chạy ra ngoài cửa. Thế nhưng mà, vốn dĩ Y Y vô cùng ngoan ngoãn lại gạt tay tôi ra. Dường như con bé trông thấy thứ gì đó, nên chạy đến một hũ tro cốt đặt tại một cái tủ khác.
"Y Y! Trở về đây cho chú!"
Tôi thét to lên, chẳng còn sợ sệt phải bại lộ chính mình. Vừa định chạy theo chụp Y Y lại, thì con mụ Trương Dung trên chiếc tủ đối diện liền nhe răng, trợn mắt, nhào đến tôi.
"Cút!" Tôi chụp lấy cái ghế, tông thẳng vào mụ ta, rồi thuận thế đẩy nó vào góc tường. Nó dùng móng tay bén nhọn với qua chiều dài chiếc ghế, muốn cắm vào mặt tôi. Thậm chí, con mụ điên khùng này dùng răng của nó gặm nhấm chân ghế, quá điên cuồng, thật sự là mất hết lý trí.
"Y Y!"
Tôi thét lên lần nữa, nhưng tiếc là Y Y cũng chẳng chịu nghe lời, trái lại là cánh cửa phòng lại bị ai đó đập mạnh vào lần nữa.
Từng người, hay đúng hơn là xác chết biết đi, xuất hiện lại lần nữa, hoàn toàn đủ mặt. Đó chính là tên tài xế, gã mặc đồ bệnh nhân, Vương Xuân Phú, Vương Kiến Nghiệp, Kiến Bang...
"Thì ra bọn mày đều chết rồi..." Ngoại trừ tôi ra, ban nãy, chỉ có hai người sống trên chiếc xe ấy, đó là Y Y và Viên Phong.
Lúc đầu, tôi từng nghĩ gã mặc đồ bệnh nhân là người sống, nghĩ rằng gã đó chính là người bị thương trong vụ tai nạn giao thông ấy đi đến đây từ bệnh viện. Nhưng trong máy vi tính tại trung tâm hỏa táng này, tôi tìm thấy hình chụp của gã ta. Người mặc đồ bệnh nhân hơi điên điên đó tên là Chu Vĩ, là một võ sĩ nổi tiếng bị mắc bệnh ung thư. Sau vài lần lăn lộn giữa làn ranh sống chết vì căn bệnh hành hạ, thần kinh của gã ấy liền gặp vấn đề, nghe đồn rằng đã đặt nửa bước chân vào Quỷ môn quan. Có người từng nói gã ta có khả năng trông thấy được quỷ hồn nữa.
Y Y lên xe là do âm hồn cố ý hãm hại, tôi lên xe là do nhận ủy thác đến từ nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng, còn Viên Phong lên xe là do ác giả ác báo. Thằng đó bị tà niệm quấn quanh, thực thi nhân quả báo ứng.
Hành khách chung một chuyến xe đêm nay lại xuất hiện trước mắt tôi, nhưng dường như bọ họ đều bị mất đi ý thức. Lúc này, bọn chúng tựa như những cái xác lạnh băng biết di động vậy.
Tôi biết rõ trong lòng rằng, bọn người này chỉ là con rối của hung vật. Nếu là ác quỷ có thực lực một chút, nó sẽ phản kháng lại, ví dụ như lệ quỷ váy đỏ.
"Sắc trời đã gần sáng rồi, bọn tà ma này, còn không lùi lại cho ta!" Tôi thét to một tiếng, cốt yếu để tự thân lấy lại bình tĩnh. Ai mà ngờ, tiếng hét của tôi lại gây sự chú ý cho nhiều quỷ hồn khác xung quanh.
Số lượng quỷ hồn bỗng tăng nhanh đột ngột, chẳng biết bọn chúng đã chết bao lâu rồi nhưng vẫn bị vây khốn tại khu vực này.
"Hóa âm khí thành sát khí, đây đúng là nghiệp chướng mà!"
Tôi chẳng biết kẻ nào lại chơi lớn như thế, vì tụ tập đủ Thập Ác mà dùng quãng thời gian mấy năm trời để bố cục nên chuyện này: "Kẻ bí ẩn sau màn rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ?"
Giọng nói của tôi đã hơi run nhẹ, tay nắm chặt lá bùa mà chẳng biết làm sao.
Số lượng âm hồn trong căn phòng này phải lên đến cả trăm con. Nơi đây chính là quỷ huyệt âm sát, là tử cục trong phong thủy huyền học.
"Mình nên làm sao đây?" âm phong nổi lên bốn phía, bọn cô hồn dã quỷ dừng chân tại nhân gian vọt tới như làn thủy triều. Tôi hô hấp khó khăn dần, chỉ còn cách liều mạng chơi lớn.
"Chỉ còn hơn mười phút nữa là đến rạng sáng! Ngon thì nhào vô, tao không còn đường lùi nữa rồi!"
Tôi đưa lá bùa máu ngang ngực, nhìn chằm chằm về con Cửu vĩ Huyết hồ kia, rũ bỏ mọi tạp niệm trong đầu, tập trung tư tưởng.
"Ngũ phương tề tụ, tập trung về đây."
"Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô."
"m đức đầy đặn, phá tan Ngũ hành."
"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"
Ngay khi tôi đọc xong từ ngữ cuối cùng, lá bùa đang kẹp trong ngón tay bỗng bốc cháy hừng hực. Tôi liền cảm thấy máu huyết mình sôi trào, từng làn tinh lực cả người tràn vào trong lá bùa ấy.
"Không đủ, còn chưa đủ!" Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, lá bùa vẫn chưa thể hiện ra năng lực vốn có của nó: "Chẳng phải ngài muốn tế phẩm sao? Cứ lấy đi! Tuổi thọ của tôi, máu thịt của tôi, ngài cứ việc lấy!"
Tôi cắn rách bàn tay phải, máu tươi trong vết thương tràn ra. Mảnh ngọc Trừng Tâm mà anh Lưu mù cho tôi đeo trên cổ cũng vỡ nát, hóa thành từng hạt bụi mịn.
"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"
Lá bùa bỗng hóa thành một làn lửa đỏ, lại giống như một màn mưa máu bốc lên. Tôi thét to một tiếng, rồi cảm giác ý thức mơ hồ dần.
"Thỉnh thần!"
...
Đáy mắt của tôi sung huyết vằn vện, hai tròng mắt đỏ ngầu. Một hơi thở uy nghiêm, bạo ngược cùng cực mà trước đây chưa bao giờ xuất hiện đang bao trùm lấy cả người tôi.
- Thần linh ở phương nào vậy trời? Tại sao nó lại có sát khí và hơi thở thù hận dày đặc đến vậy?
Trong phòng livestream, Lưu Bán Tiên gửi comment liên tục, nhưng đáng tiếc là lúc này tôi đã thỉnh thần nhập thân. Kẻ xuất hiện trong màn hình điện thoại này đã không phải là tôi mất rồi.
Điện thoại di động của tôi rơi xuống mặt đất. Camera vẫn mở, soi tỏ cảnh tượng phía trên. Bóng người trong màn ảnh ấy vẫn là người streamer quen thuộc, nhưng hắn chễm chệ đứng giữa hàng trăm quỷ hồn mà chẳng hề nhíu mày lấy một lần.
"Nghịch tuyệt tụ âm cục, trận Thập Ác Trùng Linh. Khá lắm! Đúng là phương pháp tài tình! Chỉ tiếc là, bọn mày dám ngăn cản bước chân của tao!" Bóng người trong màn hình điện thoại đang nở một nụ cười tà mị. Hắn giơ tay lên:
"Linh hồ sinh trước, trời sinh sau - Huyết nhiễm hồng trần, diệt thần tiên."
- Nguy rồi!
Vừa nghe câu thơ này, Lưu Bán Tiên chợt bừng tỉnh ngộ khi đang xem livestream:
- Tại sao vị thần được thỉnh đến lại là nó?