Chương 8.
Tôi khó mà nhập tâm vào vai diễn, bất đắc dĩ hôm nay đành tạm ngừng quay.
Chúc Nhung nhận ra tôi không vui, dẫn tôi đi xem đèn hoa đăng ở một thị trấn cổ gần đó.
Dọc đường, anh không nhịn được hỏi tôi: “Hôm nay anh ta hôn em, em không buồn nôn, thế… em thích anh ta à?”
Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết.”
Phó Chu Từ là mối tình đầu của tôi. Lúc đó còn học đại học, tình cảm rất thuần khiết. Chúng tôi chưa từng hôn nhau, khoảnh khắc thân mật nhất là những cái ôm.
Lúc ấy anh nói mình chẳng có gì cả, phải chăm chỉ học tập để nuôi tôi.
Thêm vào đó, hồi đó cả hai đều không có tiền, phần lớn thời gian rảnh tôi và anh đều đi làm thêm.
Tôi từng tưởng tượng vô số lần về nụ hôn đầu tiên, cho đến khi anh biết tôi nợ nần chồng chất, anh đã rút lui.
Từ đó, mỗi lần nhìn thấy tôi, anh tránh xa như tránh tà.
Tôi đã buồn rất lâu vì điều này, thậm chí từng nghĩ đến việc buông xuôi bản thân.
Trong lòng tôi, anh còn nhiều điều tiếc nuối.
Tôi và Chúc Nhung đứng trên cầu, nhìn những chiếc đèn hoa đăng trôi qua từng chiếc một trên mặt sông.
Gió nhẹ thổi qua, bàn tay Chúc Nhung đặt trên thành cầu nắm chặt rồi lại buông lỏng.
Đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi không biết tình cảm của mình dành cho Chúc Nhung là gì, nhưng chắc chắn với Phó Chu Từ, tôi không còn cảm giác gì nữa.
Nghĩ kỹ lại nụ hôn đó, dù không buồn nôn về mặt sinh lý, nhưng lúc đó trong lòng tôi vẫn có chút kháng cự.
Tôi nhìn Chúc Nhung đang thất thần nhìn mặt hồ, véo nhẹ má anh: “Không thích.”
Anh giật mình tỉnh lại, lo lắng nhìn tôi, mang theo chút ngại ngùng: “Không thích xem đèn hoa đăng à? Vậy chúng ta đi mua sắm, mua túi xách nhé?”
“Không phải. Em nói câu hỏi anh vừa hỏi trên xe.”
Anh ôm vai tôi: “Vậy chúng ta đi mua túi xách đi.”
“Em nói em không thích Phó Chu Từ.”
“Anh biết mà. Hôm nay anh vui, muốn mua cho em vài cái túi, không được à?”
Tối đến, anh ôm tôi ngủ.
Tôi lén thoát khỏi vòng tay anh, xuống giường.
Anh bị tôi đánh thức, mắt nhắm mắt mở, nhưng vẫn theo bản năng giữ chặt tôi, giọng khàn khàn hỏi: “Đi đâu vậy, bảo bối?”
“Khát quá, uống chút nước.”
Anh lúc này mới yên tâm ôm chăn ngủ tiếp, miệng vẫn lẩm bẩm trước khi thiếp đi: “Lần sau anh phải đưa điều khoản cấm hôn nữ chính vào hợp đồng mới được.”