Loạn Thế Thư

Chương 11: Trời sinh đạo tặc

Chương 11: Trời sinh đạo tặc
Rời khỏi đám đông, Triệu Trường Hà rẽ vào một góc, rất nhanh, thân thể hư thoát, dựa vào tường thở hổn hển.
Huyết Sát Công này thật sự mãnh liệt, không chỉ tăng tốc độ đáng kể, mà mấy người kia kéo tới kéo lui cũng không kéo nổi hắn, lực lượng này hơi quá đáng. Mới luyện từ đêm qua đến sáng nay thôi mà…
Nhưng vấn đề cũng lớn, mới dùng một hồi đã có chút hư thoát, không biết là có di chứng tiêu hao khí huyết không, hay là do mình có chút chột dạ.
Trang bức là giả, tức giận là thật, nhưng Trương Toàn không biết chết chưa… Vừa mới đến đã cùng đồng học tương tàn, không biết sẽ bị xử phạt thế nào?
Nhưng lúc này nhiệt huyết dâng trào, ai con mẹ nó quản nhiều thế… Có lẽ đây cũng là hậu quả của Huyết Sát Công? Hay là bản thân ta vốn đã có loại tố chất này?
“Hối hận không?” Trong góc, bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tôn giáo tập.
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn lại, Tôn giáo tập ôm tay dựa vào không xa, cười mỉm nhìn hắn.
Triệu Trường Hà rất tôn kính Tôn giáo tập, cúi đầu nói: “Không hối hận, bị phạt thế nào ta cũng nhận. Bị khi dễ như vậy mà không đáp trả, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn dâng cơm cho người khác ăn sao? Loại uất ức đó ta không chịu được.”
“A…” Tôn giáo tập cắt ngang: “Sát nhân, Triệu Trường Hà! Ta biết ngươi có khí chất này, không cần nói nữa. Ta hỏi là, hối hận luyện Huyết Sát Công không? Loại cảm giác ảnh hưởng lý trí kia ngươi chịu được?”
“Ách…” Quả nhiên là công pháp ảnh hưởng, hung tàn như vậy, Triệu Trường Hà cảm thấy nhẹ nhõm, trả lời: “Tạm thời cũng không hối hận, công pháp rất ấn tượng, tác dụng khác ta cũng không để ý. Mà nói giáo tập, Trương Toàn…”
“Chết rồi.” Tôn giáo tập lạnh lùng nói: “Ta an bài phần thịt mà cũng dám cướp? Trước khiêu khích, sau bị giết, vừa ngu vừa yếu, chết thì chết.”
Triệu Trường Hà biết hơn nửa là Tôn giáo tập giúp mình gánh, sụp mi nói nhỏ nhẹ: “Đa tạ giáo tập…”
“Lại cái bộ dạng này.” Tôn giáo tập mắng: “Con mẹ nó ngươi thật sự tới đây để thi tú tài à?”
Triệu Trường Hà: “?”
Cảm ơn ngươi được không?
“Vừa rồi ngươi định giảng hòa với Trương Toàn, có tác dụng gì? Bây giờ thế nào? Ai chẳng sợ ngươi ba phần! Hòa khí là như thế!” Tôn giáo tập cười lạnh: “Ngươi giết Lạc Chấn Vũ lúc đó ta cũng ở đó, thấy ngươi có phong cách hào kiệt, rõ ràng là trời sinh đạo tặc, ta mới chỉ điểm cho ngươi vài câu, hành tẩu giang hồ mới không làm mất uy phong của thánh giáo chúng ta! Không thì ngươi tưởng ta vì sao lại coi trọng con chó ngươi, là vì cái mông mềm của ngươi sao!”
Trời sinh đạo tặc… Triệu Trường Hà hơi im lặng.
Quả nhiên yêu ghét đều có lý do, mỗi sự việc đều có hai mặt, chuyện giết Lạc Chấn Vũ, Phương Đà chủ khó chịu, Tôn giáo tập lại rất thưởng thức.
Người hiện đại văn minh không hợp với thế giới này lắm, nhất là với loại ổ thổ phỉ này, quả thực không hợp nhau. Ta đã xem là người tương đối hung hãn, hơn nữa “trong mộng giết người” nhiều rồi, sớm đã quen với cảm giác giết người. Đổi người bình thường tới đây, thật sự không biết xoay sở thế nào.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Trường Hà hỏi: “Đây vẫn là doanh địa của mình, một số việc cũng nên xử lý cho đúng mực… Nếu cứ như hôm nay…”
Tôn giáo tập lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày: “Ngươi đã thân ở giang hồ rồi.”
Dứt lời quay người rời đi: “Một canh giờ sau, đến chỗ ta học đao pháp. Về sau mỗi ngày sáng luyện công, chiều luyện đao, tối tự luyện.”
Triệu Trường Hà nhìn theo bóng lưng hắn, hé miệng không nói gì.
Đây không phải giang hồ ta muốn.
……
Một canh giờ sau, Triệu Trường Hà đúng giờ xuất hiện ở diễn võ trường.
Tôn giáo tập buồn cười nhìn hắn. Tiểu tử này lúc trước trông hao mòn suy yếu, lại chưa ăn cơm, cả người bơ phờ như mớ rau dập nát, giờ lại tinh thần sung mãn.
Hắn có người báo cáo, biết Triệu Trường Hà đã làm gì.
Thằng nhãi này đánh hội đồng Trương Toàn và đồng bọn, đoạt cơm của chúng nó, ăn độ ba chén lớn, hơn cả phần cơm trước kia của nó, sau đó ung dung đi nghỉ trưa.
Một tiểu tử còn định giảng hòa, lễ phép, lại nhanh chóng biến thành tên lục lâm hảo hán.
Người trong giang hồ, chính là như thế, ném vào bể mực, cuối cùng sẽ đen kịt ra.
Tôn giáo tập cũng không khỏi thở dài: “Đến đây đi, cùng mọi người học cơ sở đao pháp.”
Triệu Trường Hà vẫn xếp hàng, ngoan ngoãn đến cuối đội nghe giảng.
Kết quả, mọi người thấy hắn đến, đều giật mình, vô thức nhường ra một lối đi, như thể cung tiễn hắn lên hàng đầu. Triệu Trường Hà hừ một tiếng, không khách khí bước nhanh lên phía trước, đứng đối diện Tôn giáo tập. Mọi người mới chỉnh tề xếp hàng lại.
Tôn giáo tập ánh mắt như chứa ý cười và đánh giá, trực tiếp giảng dạy: “Trong tất cả binh khí, đao pháp cơ bản có động tác tương đối ít, đơn giản là phách, chém, hay vung. Biến hóa bao nhiêu cũng không thoát khỏi bản chất, đao pháp cao cấp cũng không thoát khỏi quy luật này. Kiến thức cơ bản quyết định tiềm lực của các ngươi sau này, tốc độ, độ chuẩn xác, sự ổn định, đều dựa vào nền tảng vững chắc. Pháp môn đỉnh cao dạy cho các ngươi cũng chỉ như vậy.”
“Cũng như động tác quay người trảm sáng nay, bất cứ đao pháp nào đối phó địch nhân phía sau, đều dựa trên động tác đó mà biến hóa, hoặc cường điệu vận kình, hoặc thay đổi góc độ, hoặc thêm nhiều chiêu thức khác. Mỗi người có tuyệt kỹ riêng, nhưng muốn xuất đao chuẩn xác và ổn định, vẫn dựa vào cơ bản. Chỉ cần luyện thành cơ bản, bất kể đao pháp nào sau này, đều nhanh chóng hiểu được tinh hoa, biến thành đao pháp của mình.”
“Nhiều người nói ma công của chúng ta tốc thành… Nhưng tốc thành không phải ở đây. Kiến thức cơ bản không thể học nhanh, học cơ bản là một quá trình, không phải kết quả. Dục tốc bất đạt!”
Tôn giáo tập đảo mắt nhìn quanh sân, thấy phần lớn mọi người thất vọng. Ai học ma công chẳng muốn có đường tắt? Kết quả vẫn là đặt nền móng từng ngày, khác gì các môn phái khác…
Chỉ vài người ánh mắt sáng rỡ, nghe lời hắn nói thấm vào lòng.
Trong đó có Triệu Trường Hà.
Tôn giáo tập cười: “Bây giờ dạy chém thẳng và chém ngang. Đừng tưởng là tùy tiện như trẻ con cầm đao chơi… Cũng như quay người trảm, trong đó cũng có nhiều điều. Nhìn kỹ!”
Triệu Trường Hà chăm chú nhìn Tôn giáo tập cố tình làm chậm động tác, vô thức bắt chước theo. Hắn thấy mình cả đời đọc sách học hành chưa từng dụng tâm như vậy… Nếu trước đây dụng tâm như thế, nói không chừng đỗ cả Thanh Hoa, Bắc Đại.
Trời sinh đạo tặc?
Có lẽ là vậy.
Vết sẹo trên mặt như nhắc nhở hắn: Trên đời này, luyện đao pháp còn quan trọng hơn Thanh Hoa, Bắc Đại.
Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, trời đã hoàng hôn. Triệu Trường Hà mệt mỏi ngồi trên tảng đá trong sân nghỉ ngơi, hai tay tự động xoa bóp cánh tay đau nhức. Huyết Sát Công vẫn vận hành, tự động trừ đau, kỳ diệu vô cùng.
Tôn giáo tập ung dung đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi quả thật có ngộ tính, trưa nay đã rất tốt rồi… Đi nghỉ đi, tối nay ngươi có thêm một miếng thịt. Quy củ ở đây, luyện tốt nhất được thêm thịt, xem ngươi được ăn thịt mấy ngày.”
Triệu Trường Hà kỳ quái: “Chúng ta cứ ở đây luyện võ ăn thịt, không cần làm việc sao?”
Tôn giáo tập cười không cười: “Dạy võ, cho các ngươi ăn thịt, đương nhiên là để các ngươi phát huy tác dụng, tưởng ta nuôi chơi sao?”
Triệu Trường Hà định hỏi: “Vậy…”
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Tôn giáo tập cắt ngang: “Cho nên tranh thủ những ngày này luyện chăm. Bằng không chết trong nhiệm vụ, ta chỉ có thể đem xác ngươi cho chó ăn.”
Triệu Trường Hà im lặng.
Tôn giáo tập ung dung rời đi: “Ngươi có công, được ưu tiên. Huynh đệ ngươi đã đi làm nhiệm vụ, không biết về sau ngươi có ở một mình không, rộng rãi cũng tốt.”
Triệu Trường Hà trong lòng căng thẳng.
Không trách trưa nay về không thấy Lạc Thất, hóa ra đi làm nhiệm vụ.
Từ khi vào Ma giáo, khác hẳn khi làm việc với Lạc gia, đây là bán mạng… Không biết hắn về chưa?
Nói một cách khác, Triệu Trường Hà thấy con đường này thật trớ trêu.
Hắn vì sao giết Lạc Chấn Vũ? Tuy có ý tự vệ, nhưng nhân tố quan trọng hơn đương nhiên là vì báo thù cho việc Triệu Thố bị tàn sát thôn dân.
Mà giờ đây, ở vị trí này, ngày ngày làm những việc tương tự, biết đâu một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành loại thổ phỉ giết người cướp của kia.
Nếu trước kia ta thấy Lạc gia làm việc độc ác, không khác gì Ma giáo, thì giờ nghĩ lại vẫn có chút khác biệt… Khác biệt lớn nhất là, Lạc gia không dựa vào việc chém giết để kiếm sống, mà Ma giáo lại là trùm trong nghề này.
Nhưng có lựa chọn nào khác sao? Lúc đó tình thế ép ta phải làm vậy, đến giờ còn có thể quay đầu được nữa không?
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn cơm trong bát, đôi mắt yếu ớt mà sóng sánh.
Trời sinh đạo tặc sao…
“Hy vọng tương lai ngươi vẫn thuần phác như hôm nay, ngày khác gặp lại trên giang hồ, ta còn được nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ.”
Triệu Trường Hà ngẩn ngơ nhìn trời, những chữ trên trời tối qua đã biến mất không còn dấu vết, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất