Chương 15: Ta vì ngươi tặng rượu
“Bọn hắn nói, trước đó hoàng đế lão nhi cũng có trưởng tử, chỉ là hoàng hậu gia tộc không phải dễ trêu, con tư sinh này cũng không được đón về, chỉ âm thầm chiếu cố bên ngoài mà thôi.” Thổ phỉ vẫn nói lan man: “Nhưng chỉ cần Thái tử vừa chết, thân phận Lạc Chấn Vũ bỗng nhiên khác hẳn… Còn trước đó, ai quan tâm hắn là ai?”
Triệu Trường Hà tê cứng người.
Đây chính là nguyên nhân Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo diệt Lạc gia? Đoạn tuyệt huyết mạch hoàng đế, thiên hạ này thật sự loạn rồi.
Hiện tại vấn đề là, lúc Thái tử băng hà, lão hoàng đế chẳng phải lòng như lửa đốt đến Lạc gia đón người sao? Sao còn để Lạc Chấn Vũ ở lại Lạc gia… Huống chi, theo thái độ Lạc gia mà xem, chính bọn họ cũng không biết Thái tử chết, bằng không Lạc Chấn Vũ làm gì còn tâm tình chơi cô thôn nữ?
Có lẽ căn bản là thế nhân đoán mò, Lạc gia bị tai bay vạ gió.
Hắn cẩn thận hỏi: “Thái tử chết lúc nào? Chết trước hay sau Lạc Chấn Vũ?”
Thổ phỉ vỗ tay: “Cái này không phải quá khéo sao, cũng chỉ trước mấy canh giờ lão đại ngươi chém Lạc Chấn Vũ! Lúc đó Lạc Chấn Vũ đã là mầm mống độc đinh, nên một đao của Triệu lão đại thực sự… có thể mở ra một phen loạn thế, há có thể không nổi danh?”
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu.
Theo thời gian Huyết Thần Giáo xuôi nam, bọn chúng đã chuẩn bị giết Lạc Chấn Vũ trước khi Thái tử chết… Chẳng lẽ là trùng hợp, hay cái chết của Thái tử là do bọn chúng âm mưu, hai bút cùng vẽ?
Câu nói của Đường thủ tọa lại hiện lên: “Chuyện này quan trọng, không phải ngươi hiểu được… Ngươi sẽ hối hận.”
Nàng nhận được Lạc trang chủ cầu viện, cũng không đợi đại quân cùng tới. Căn bản không có đại quân nào, khả năng cao tin cầu viện của Lạc trang chủ chưa tới kinh sư… Mà là chiều hôm đó Thái tử vừa chết, nàng liền hoả tốc đến đây bí mật đón người, vừa vặn đụng phải.
Từ điểm này, Lạc gia không phải ngẫu nhiên gặp tai bay vạ gió mà có liên quan.
Chuyện này nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Triệu Trường Hà sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Thẻ vị trí, hoàng cung, long ỷ. Nguyên lai có mối liên hệ như thế ha ha ha! Cái này liên quan có tác dụng chó gì, thối xem bói nữ nhân dám lừa đại gia!”
Thổ phỉ: “?”
Triệu Trường Hà cười híp mắt vỗ vai hắn: “Việc này ta đã biết, cảm tạ huynh đệ.”
Một đao chém ra, nhân gian loạn thế.
Loạn thế há lại do một đao của mình chém ra? Lạc Chấn Vũ loại người đó, nếu để hắn đăng cơ, mới là bất hạnh cho thương sinh.
Chém thì chém, chẳng qua là trừ một tên đại tặc!
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Trường Hà không còn bồn chồn… Tâm tình tốt hơn, chuyện thẻ bài trong lòng được mở ra, cảm giác thật thoải mái.
Mặc dù việc này vẫn có chút buồn bực, nhưng thái độ Lạc gia phụ tử rất đúng, hơn nữa nếu chỉ vì giết Lạc Chấn Vũ, thì chỉ cần một người ám sát là đủ, hà tất phải diệt môn như thế…
Bất kể thế nào, mình còn có lựa chọn khác sao?
Không có. Vẫn bị truy nã, cũng không ra ngoài được.
Còn không bằng mua cơm mang về cho Lạc Thất, dù sao vẫn phải sống.
Hôm nay trò chuyện lâu, trở về muộn hơn hôm qua, Thái Dương đã lặn, không nhìn thấy đường. Nhưng về đến nhà gỗ, Lạc Thất vẫn chưa về. Triệu Trường Hà cau mày, không có tâm tư tu luyện, đi đi lại lại, nhìn về phía đường lên sơn trại.
Hôm qua lo lắng Lạc Thất gặp nguy hiểm, kết quả không có, nhưng không có nghĩa nguy hiểm không tồn tại, có thể xảy ra bất kỳ ngày nào.
Sẽ không phải hôm nay chứ?
Triệu Trường Hà cuối cùng không nhịn được, cầm trường đao định ra ngoài. Vừa đi được mấy bước, lại thấy Lạc Thất chắp tay sau lưng ung dung trở về, thấy Triệu Trường Hà chạy ra ngoài, vẻ mặt có chút kinh ngạc, chợt hiểu ra, mắt hơi cong lên: “Trở về đi.”
Triệu Trường Hà cũng thở phào, nhíu mày: “Hôm nay sao về muộn thế… Ách, không phải…”
Hắn giật giật mũi: “Ngươi có mùi không đúng. Ta trước khi đi, trong gió còn ngửi thấy mùi hôi của ngươi, sao giờ lại không còn?”
Lạc Thất cau mày: “Ta ra khe núi phía sau tắm rồi, còn hôi nữa thì ta chịu không nổi, cảm giác trên người toàn rận.”
“Tắm mùa đông à, ngưu bức!” Triệu Trường Hà vừa rục rịch, vừa rụt rè. Chưa từng tắm mùa đông, cảm giác cởi quần áo ra đã chịu không nổi, huống chi xuống nước. Quả nhiên người ta huyền quan nhất trọng chính là ngưu bức a…
“Ngươi cũng đi tắm đi, thối thế này ai ngủ cùng ngươi?” Lạc Thất tìm cớ: “Ta không phải già mồm, ngươi thật sự quá hôi.”
Triệu Trường Hà mặt hơi nhăn: “Lạnh thế này, ngươi huyền quan nhất trọng chịu được, ta chỉ là một thái điểu thôi.”
“Đại nam nhân mà, người khác chưa luyện võ cũng dám tắm nước lạnh mùa đông, ngươi luyện mấy ngày rồi mà còn nhát gan nữa.” Lạc Thất cười híp mắt, lấy từ sau lưng ra một cái hồ lô rượu: “Ta mang rượu nóng cho ngươi, đỡ đỡ vậy.”
Triệu Trường Hà kinh ngạc: “Rượu nóng này ngươi lấy đâu ra?”
“Hôm nay ta vào thành mua vài thứ.” Lạc Thất làm ảo thuật lấy ra một túi giấy dầu: “Còn có thịt nướng, coi như khao ngươi luyện công vất vả.”
Triệu Trường Hà ngạc nhiên: “Ngươi không lẽ tự bỏ tiền ra mua những thứ này sao? Dù ngươi mang theo bao nhiêu tiền khi rời nhà cũng không đủ dùng chứ?”
“Hôm nay ta sai bọn họ đi săn thú… Mùa đông thú ít, nhưng vẫn có gà rừng, thỏ núi để nộp, gắng gượng cũng đủ. Chính vì thế, xong việc sớm, ta tranh thủ vào thành một chuyến.” Lạc Thất nghiêm mặt: “Ngươi muốn hay không, nói nhiều rồi.”
“Muốn muốn!” Triệu Trường Hà vội vàng giật lấy hồ lô rượu và túi giấy dầu, chạy ra ngoài nói: “Ta xuống nước uống luôn, tranh thủ lúc còn nóng.”
Lạc Thất thong thả vào phòng, thấy cơm trên bàn, khẽ mỉm cười.
Hắn lâm thời gặp biến, trên người không có mấy đồng, hôm nay mua những thứ này đã hết sạch, hắn căn bản không ăn, vì biết về phòng rồi sẽ có đồ ăn.
Ngươi vì ta phần cơm, ta vì ngươi tặng rượu.
Vốn dĩ nên như thế.
Lờ mờ nghe thấy tiếng huyên náo từ trại truyền đến, có người hô: “Đêm nay không được ra khỏi trại!”
Tiếng Triệu Trường Hà vang lên: “Ta chưa từng nghe lệnh cấm đi đêm bao giờ? Bớt lấy lông gà làm lệnh cấm đi, mẹ nó ta chỉ ra ngoài tắm rửa thôi mà, nhiều chuyện thế!”
“Ách… Triệu… Triệu lão đại…”
“A, là các ngươi à, các ngươi canh cổng à? Được rồi được rồi, mình người một nhà, nhường chút đi.”
“Sớm biết là Triệu lão đại, chúng ta làm sao dám ngăn cản.”
Tiếng nói dần dần tắt hẳn.
Đã lão đại rồi à… Nhìn bộ dạng này, càng ngày càng giống sơn phỉ rồi a. Lạc Thất đang chậm rãi ăn cơm, đột nhiên không nhịn được cười.
Thuần phác thiếu niên?
Không nói đến có phải trộm cướp hay không, rõ ràng trời sinh là đạo tặc, thích ứng Ma Quật còn nhanh hơn ta, mới mấy ngày đã phong sinh thủy khởi. Trời mới biết tại sao tên kia ban đầu lại cho người ta ấn tượng thuần lương giản dị, thật sự kỳ lạ.
Lạc Thất bỗng suy nghĩ, kỳ thực mình và Triệu Trường Hà cũng không có giao tình gì, tại sao lại thân thiết như vậy chỉ vì trước đó nói chuyện vài câu? Triệu Trường Hà đối với mình tốt, chủ yếu là vì thân ở tha hương, cô độc và chột dạ ở Ma Quật, hắn Lạc Thất tốt xấu cũng là người quen, nên tự nhiên thân cận.
Cứ tiếp tục như cá gặp nước thế này, quen hết mọi người, đến lúc đó Lạc Thất sẽ không còn gì đặc biệt, chưa chừng giao tình với người khác còn tốt hơn hắn.
Cũng tốt, ai cũng có con đường riêng của mình.
Lạc Thất thong thả dọn bát đũa, lại ngồi lên giường nhắm mắt luyện công.
Kỳ thực hắn cũng rất chăm chỉ… Chỉ có điều Triệu Trường Hà quá biến thái, Lạc Thất chưa từng thấy ai luyện công liều mạng như hắn.
Chân khí vận chuyển mấy chục vòng chu thiên, tiếng bước chân vang dội, Triệu Trường Hà trở về.
Lạc Thất ngạc nhiên mở mắt: “Sao nhanh thế?”
“Ta suy nghĩ một chút, rượu làm sao uống một mình được? Đương nhiên phải về uống cùng ngươi.” Triệu Trường Hà tắm xong, thần thanh khí sảng, rót rượu cười nói: “Nói đi cũng không lạnh như tưởng tượng, ta vẫn rất đỉnh! Lần sau cùng đi tắm.”
Ai muốn cùng ngươi tắm!
Lạc Thất bĩu môi, nhìn hơi ấm trong rượu dần dần bốc lên thành khói, tâm tình lại chẳng hiểu sao tốt hơn không ít. Hắn hoa môi nói: “Lúc nãy ta ở cửa thành trông thấy lệnh truy nã của ngươi. Triều đình xem ra rất coi trọng việc này, ngươi bộ dạng này sau này khó mà hành tẩu bên ngoài.”
“Đó là đương nhiên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nghe nói nguyên nhân diệt Lạc gia, Lạc Chấn Vũ bộ dạng ấy lại là hoàng tử!” Triệu Trường Hà đưa chén rượu qua, cười nói: “Ngươi ở trong trang đã lâu như vậy, nhìn ra được hắn có Long khí không?”
Lạc Thất nhận chén rượu, tay run lên một cái, rượu lắc lư, tạo ra gợn sóng lăn tăn.
Nhưng rất nhanh hắn thản nhiên cười nói: “Nguyên do này quả nhiên kinh người, dọa đến ta tay đều run lên… Ngươi về sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”