Loạn Thế Thư

Chương 27: Kỷ nguyên

Chương 27: Kỷ nguyên
Triệu Trường Hà lập tức hiểu ý tứ trong đó, lão hoàng đế này quả thực phong kiến đến cực điểm.
Nhưng lúc này, ngay cả thời gian để mắng người cũng không có.
Truyền thừa của người đứng đầu Thiên Bảng hiển nhiên vô cùng mạnh mẽ, chưa chắc đã kém hơn Thanh Long Ấn… Tạo hóa khiến người trong thiên hạ đỏ mắt ghen tị đang ở trước mặt, Triệu Trường Hà cũng rất cấp bách.
Mặc dù rất muốn có tạo hóa, nhưng lại không muốn dính vào chuyện này. Vừa mới nghĩ thoát khỏi vận mệnh của thẻ vị trí này, kết quả vẫn bị dính vào.
Nhưng cũng giống như Lạc Thất thoát không khỏi Thanh Long Ấn, Triệu Trường Hà lúc này cũng thoát không khỏi ngọc bội, tức giận đến mức giậm chân: “Đây rốt cuộc là Thanh Long hay con sên, sao lại dính người như vậy!”
“Truyền thừa hắn để lại chưa chắc đã liên quan đến Thanh Long, Thanh Long thực sự đang ở trong chính cái ấn này của ta.” Lạc Thất nhanh chóng bình tĩnh lại, có chút hăng hái đánh giá tình hình: “Vật này theo lẽ thường không thể so sánh với Thanh Long Ấn, ít nhất không có tác dụng tẩy kinh phạt tủy. Nếu chỉ cần để lại một chút ý niệm hoặc công lực trong vật phẩm là có thể đạt được hiệu quả như vậy, thì quá nghịch thiên rồi, chẳng phải có thể tạo ra rất nhiều người có căn cốt tốt sao?”
Triệu Trường Hà giật mình, điều này cũng đúng, Thanh Long Ấn là loại ngưng tụ truyền thừa cả đời, mà loại ngọc bội tín vật này rõ ràng không phải. Nếu Hạ Long Uyên tiện tay truyền lại một ngọc bội cũng có hiệu quả như Thanh Long Ấn, bảo vật thượng cổ, thì quá nghịch thiên rồi.
“Cảm giác có lẽ chỉ là truyền lại một môn công pháp mà thôi, để cho ‘hài tử’ có sức tự vệ, cũng có thể xem như có tác dụng phân biệt về sau. Dù sao ngọc bội có thể ném đi, hủy đi hoặc làm giả, nhưng công pháp thì không dễ làm giả.” Lạc Thất nhìn vẻ mặt Triệu Trường Hà: “Ngươi không muốn sao? Đừng vội, thử cảm nhận một chút… Nếu chỉ như vậy, ngươi thật sự không muốn thì vẫn có thể không học, dù sao vẫn trong tầm kiểm soát.”
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, tỉnh táo nội thị.
Lạc Thất phán đoán là đúng.
Chính xác là không có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, cải tạo căn cốt nào, đối với nhược điểm tuổi tác lớn khi tập võ của hắn không có giúp ích gì, cũng không có trực tiếp quán đỉnh, đả thông kỳ kinh bát mạch để trực tiếp trở thành cao thủ nhất lưu.
Mà là có một loại dị lực kỳ lạ xuyên vào kinh mạch của hắn, đi tới đi lui, tuần hoàn không ngừng. Ý đó cơ bản là chỉ điểm kinh mạch vận hành, để chiếu theo mô phỏng vận khí – chính xác chỉ là đang truyền thụ một môn nội công phương pháp tu luyện.
Mà có sợi khí tức này làm chất xúc tác, Triệu Trường Hà liền có thể bỏ qua trình tự tu luyện ra khí cơ ban đầu, trực tiếp nhập môn, bắt đầu tu luyện nội công.
Riêng việc chân khí này lưu lại trong ngọc bội mười sáu mười bảy năm, không những không tiêu tán, mà còn có thể dung nhập vào người khác, dựa theo thiết lập vận hành, lại còn có thể phân biệt nam nữ trước khi kích hoạt, điều này quả thực xứng đáng với trình độ đệ nhất Thiên Bảng, rất lợi hại.
Vì vậy, không chỉ công pháp độc nhất vô nhị, khí tức cũng độc nhất vô nhị, dùng một tia chân khí của Hạ Long Uyên để mô phỏng tu luyện, khi gặp mặt sẽ biết đây là “hài tử” của hắn.
Triệu Trường Hà hơi do dự.
Một môn nội công thượng thừa, đối với hắn rất quan trọng.
Không chỉ có được pháp môn mạnh hơn Huyết Thần Công, mà còn có thể nội ngoại kiêm tu, quan trọng hơn là có nhiều khả năng tiêu trừ tệ nạn của Huyết Sát Công – trước đây, chân khí sắc bén của Lạc Thất, công pháp Bạch Hổ tính công kích mạnh như vậy đều có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn, công pháp hoàng đế để lại cho hài tử tu luyện này càng ôn hòa hơn phải không?
Cho dù không thể hoàn toàn tiêu trừ tệ nạn, ít nhất cũng có thể giảm đau, không cần dựa vào thuốc men, việc này cơ bản không cần lo lắng.
Triệu Trường Hà do dự ba giây.
Sao lại không học? Cái vận mệnh chó chết gì cứ đi gặp quỷ đi.
Hắn lại ngồi xổm xuống, không chút hình tượng duỗi chân ra trên mặt đất, tùy ý để khí tức đó trong thân thể đi tới đi lui.
Thấy hắn có vẻ khá tốt, Lạc Thất trước đó lo lắng “cướp tạo hóa” của hắn cũng tan đi phần lớn, nhìn Triệu Trường Hà tĩnh tâm nội thị, đôi mắt đẹp cũng ánh lên ánh sáng dịu dàng: “Trường Hà…”
“Ân?”
“Ngươi đang suy nghĩ gì? Công pháp này rất khó sao? Có cần ta chỉ dẫn cho không?”
“A… Giống như không khó.” Triệu Trường Hà tỉnh táo lại, hỏi: “Ta đang suy nghĩ, a, cha ngươi truyền thừa này, giống như không có cách nào kiểm trắc huyết mạch, vậy nếu như ngọc bội bị người khác lấy được, chẳng phải là vô ích sao?”
“Huyết mạch loại chuyện này cho tới giờ cũng rất khó kiểm trắc. Mọi người cứ nói nhỏ máu nhận thân, rõ ràng là thân sinh lại không hòa tan với nhau, tùy tiện tìm người qua đường lại có thể hòa hợp được, chuyện này vẫn có khả năng xảy ra. Ta xem chừng hắn vẫn có thiết lập cửa ải huyết mạch, chỉ là ngươi vừa vặn cùng hắn tương dung thôi?”
Triệu Trường Hà dở khóc dở cười.
Thế giới này tuy huyền huyễn, nhưng cũng không huyền bí đến mức thái quá, đây vẫn là dựa vào nhóm máu để thử, không có cách nào dùng DNA thử… Nên đương nhiên là rất không đáng tin cậy.
Lạc Thất có chút không chắc nói: “Mặt khác, ta đoán chừng hắn cảm thấy mẹ ta thực lực rất mạnh, không có thương không có bệnh, chỉ mang thai thôi, không có lý do gì mà không bảo vệ được một cái ngọc bội, không nên rơi vào tay người khác chứ? Mặc dù việc này chính ta cũng thấy có điểm lạ, mẹ ta qua đời hắn dù sao cũng nên biết, ngọc bội kia chưa chắc đã giữ được…”
Triệu Trường Hà cũng nói: “Đúng vậy, mẹ ngươi khi còn sống hắn không muốn gặp, còn có thể hiểu được, người đã mất rồi, hắn vì sao không đến đón con vào kinh? Thật sự là vì đây là nỗi nhục của Hoàng gia? Hay vẫn là vì hoàng hậu gia tộc cũng không dễ chọc? Thiên hạ đệ nhất nhân lại co đầu rụt cổ như vậy?”
Lạc Thất xuất thần lắc đầu: “Đến cùng là nguyên nhân gì, chúng ta đều không phải là hắn, ai đoán được cho rõ. Ngược lại hiện tại đã là như thế này rồi, trước đây hắn nghĩ thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Lạc Thất cảm thấy không có ý nghĩa gì, Triệu Trường Hà lại cảm thấy vẫn là có, bây giờ tất cả mọi việc khả nghi hắn đều có thể liên hệ với thẻ vị trí và vận mệnh để giải đáp câu đố tại sao lại xuyên không đây.
Đương nhiên Lạc Thất nói cũng đúng, bọn họ cũng không phải Hạ Long Uyên, làm sao biết Hạ Long Uyên nghĩ gì? Dù đoán thế nào cũng chỉ đến mức độ tin vịt của những tên đạo tặc kia thôi, đủ loại phỏng đoán… Việc này sợ rằng phải tìm cơ hội gặp mặt hoàng đế mới có thể hiểu rõ.
Đang lúc suy đoán, Thanh Long ấn bên cạnh Lạc Thất cuối cùng cũng mất đi ánh sáng dịu nhẹ, trong mắt Lạc Thất dường như có tinh quang lóe lên rồi biến mất.
Huyền quan ngũ trọng.
Đây không phải Thanh Long ấn trực tiếp truyền công, mà là dấu hiệu cơ thể đã được cải thiện, kinh mạch khiếu huyệt phát triển, không những giúp đột phá được cửa ải đang mắc kẹt, còn trải thảm cho con đường sau này, rất có thể từ nay về sau sẽ không còn gặp phải cửa ải nào nữa.
Đồng thời hẳn là còn truyền thừa thêm chút ít công pháp Thanh Long…
Thế gian kỳ vật, tẩy kinh phạt tủy, truyền thừa thần công, vốn là rất thích hợp với hoàn cảnh của Triệu Trường Hà. Mà giờ đây Bạch Hổ chi công, Thanh Long chi khí đều hòa lẫn với nhau truyền cho Lạc Thất, thành tựu sau này của nàng thật sự là không thể đo lường.
Nàng thở một hơi, thấp giọng nói: “Vẫn cảm thấy ta chiếm tiện nghi nhiều hơn rồi.”
“Ngươi a…” Triệu Trường Hà bật cười: “Còn nói cái này nữa… Ài, chúng ta hình như vẫn đang nói chuyện của ngươi và hoàng đế, chuyện Thanh Long ấn ngươi có thể kể vài câu không? Ngươi nói từ nhỏ đã muốn vật này, liên quan đến mẹ ngươi đúng không?”
Lạc Thất gật đầu: “Mang Sơn vốn là một ngọn núi để chôn cất người chết. Kỷ nguyên trước tại đây, đã từng chôn cất một vị đế vương, Thanh Long ấn này kỳ thực là ngọc tỉ.”
Triệu Trường Hà lại sửng sốt.
Cái này hình như có liên hệ với Mang Sơn ở hiện tại.
Vậy theo một nghĩa nào đó mà nói, Lạc Thất có phải hay không cũng có thể miễn cưỡng gọi là “hầu phi hầu, vương phi vương, thiên thừa vạn kỵ tẩu bắc mang”?(*)
Mối liên hệ kỳ quái giữa hiện tại và thế giới này là như thế nào…
“Cái gọi là kỷ nguyên trước là chỉ cái gì?”
Ta không rõ lắm, khi đó ta còn nhỏ, mẹ ta nói với ta cũng không nhiều. Nàng nói kỷ nguyên trước, thế giới không phải như thế này, mà trải qua một lần đại phá diệt mới thành ra như bây giờ. Hiện nay, có rất nhiều kiến thức cũng là từ kỷ nguyên trước ghi chép lại, thực tế chúng ta cũng chưa từng thấy qua. Tỉ như ngươi đã từng hỏi ta về nhà Thương và nhà Hạ, những điều đó ta cũng chỉ nghe qua thôi, cũng không biết chúng là thứ gì.
Triệu Trường Hà choáng váng.
Mẹ nó, đừng nói với ta đây là Địa Cầu online mở lại? Không đúng, thời kỳ Địa Cầu của ta cũng không có cường giả nào ở Bắc Mang chôn cái Thanh Long ấn a, Tam Hoàng Ngũ Đế ngược lại là một đống.
“Đế Lăng này chôn hẳn là người ở kỷ nguyên trước được Thanh Long truyền thừa, Long tộc cùng Đế Vương vốn là rất có liên quan. Nguyên bản Đế Lăng đương nhiên là có rất nhiều cấm chế, nhưng không ở nơi này, mà ở tế đàn dưới mặt đất kia. Từ rất lâu trước kia, trong bí tịch của Tứ Tượng Giáo đã ghi chép lại nơi đây có một Thanh Long tỉ, là của vị Đế Vương này lưu lại cho người hữu duyên. Truyền thừa cũng không khó tìm, cũng không nguy hiểm, chỉ cần cơ duyên thôi.”
“Thì ra là thế… Chuyện này tất nhiên đã được phá giải từ lâu rồi, sao bây giờ mới bắt đầu tìm a?”
“Bởi vì trước kia người phụ trách chuyện này là mẹ ta, có thể nói nàng nhận nhầm hoàng đế hiện nay là Thánh tử do bị chuyện này lừa dối. Mà sau khi người phụ trách ngoài ý muốn mất tích, Tứ Tượng Giáo cũng mất manh mối của chuyện này, đoán chừng rất nhiều năm sau mới một lần nữa bị người phát hiện ra manh mối, mới bắt đầu đi tìm tiếp… Kỳ thực ta cũng không biết vị trí cụ thể, càng không biết cần huyết sát chi khí mới có thể kích hoạt được cửa ngầm a.” Lạc Thất thấp giọng nói: “Nói như vậy, chân chính người hữu duyên là ngươi mới đúng.”
Cho nên nàng đến bây giờ có chút áy náy vì đoạt mất cơ duyên của Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà ngược lại, hắn lại cảm thấy đồ chơi này vốn nên là của Lạc Thất, chính mình nếu cầm, mới thật sự chặn mất cơ duyên của Lạc Thất.
Là tâm tư thế nào, đơn giản nhìn xem ngươi vì ai mà lo lắng, đắn đo a.
Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, Liệu thanh sơn kiến ngã ứng như thị.
Nhìn bộ dạng Lạc Thất áy náy nho nhỏ kia, Triệu Trường Hà cổ họng giật giật, thấp giọng nói: “Rõ ràng là đại hảo sự, ngươi và ta cùng nhau đoạt được tạo hóa, không uổng công ở Bắc Mang ăn đói mặc rách hơn một tháng, còn làm vẻ mặt đau khổ như vậy làm gì a…”
“Ngươi… Ngươi tiền đồ khó dò, Hạ Long Uyên công pháp so với tạo hóa của Thanh Long Ấn rõ ràng kém rất xa.” Lạc Thất xoắn xuýt: “Hơn nữa ngươi còn vướng vào hoàng thất chi tranh này, cảm giác không phải ngươi mong muốn, ta…”
Triệu Trường Hà bỗng nhiên đứng dậy, tiến lại gần một bước.
Lạc Thất vô thức lùi về sau một bước.
Không gian nho nhỏ, rất nhanh liền dựa lưng vào tường, không chỗ thối lui.
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn xem mắt nàng có chút bối rối, thấp giọng nói: “Đại sư huynh nếu cảm thấy có lỗi… Vậy thì mặc cái nữ trang cho huynh đệ xem một chút a.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất