Chương 3: Đã là giang hồ
Rất nhanh, Triệu Trường Hà liền biết mình đoán sai.
Lạc trang chủ dẫn hai người đến phòng khách, lui hạ nhân ra. Tại chỗ, lại có một thanh niên khác mặc cẩm y, dáng vẻ có phần thanh tú và tuấn khí. Lạc trang chủ cười giới thiệu: “Khuyển tử Chấn Vũ.”
Lạc Chấn Vũ vô cùng phong độ hướng về Nhạc Hồng Linh chắp tay: “Gặp qua Nhạc tiên tử, nghe qua tiên danh, hôm nay được gặp quả là may mắn…”
Nhạc Hồng Linh nhíu mày. Nàng không thích kiểu giả dối này, nhất là lời khen ngợi nhan sắc. Ngươi nhìn Triệu Trường Hà lúc nãy còn nghe muốn nôn! Nhưng thế nhân đa phần như vậy, nàng cũng lười nhiều lời, trực tiếp nói: “Tại hạ được tin tức xác thực, Huyết Thần Giáo có thể sẽ tập kích quý trang, nguyên nhân không rõ.”
Lạc trang chủ sửng sốt: “Tin chắc chưa?”
“Ân… Tại hạ vài ngày trước tại Bắc Mang Sơn, ngoài ý muốn nghe lén được lời nói của giáo đồ Ma giáo. Lúc đó đối phương đông người, hơn nữa hình như giáo chủ của chúng cũng ở đó, tại hạ không thể bắt người hỏi thăm kỹ càng. Tóm lại, đến đây bẩm báo, mong trang chủ lưu tâm.”
“Bắc Mang? Cách đây gần nghìn dặm…” Lạc trang chủ giật mình nhìn nàng, thần sắc có phần quái dị.
Triệu Trường Hà mặt tái mét ngồi một bên, vừa nhìn vừa nghe lén.
Bởi vì một tin tức không biết thật giả, ngàn dặm bôn ba chỉ vì báo một câu… Hơn nữa nghe giọng điệu khách sáo của hai người, nàng và Lạc trang chủ kỳ thực cũng không quen biết, đại khái chỉ gặp mặt một lần.
Triệu Trường Hà luôn cảm thấy nếu muội tử này là một người hào hiệp, đại hán thì sẽ có mùi vị hơn. Một nữ tử lại biểu hiện như vậy thật thú vị. Mình thấy mộng thấy dạng này, chứng minh mình thích loại này? Hay là chứng minh mình… người nam đồng…?
Lạc trang chủ trầm ngâm nói: “Chúng ta với Huyết Thần Giáo không có quan hệ gì, tiên tử chắc hẳn nhầm… Tiên tử ngàn dặm đưa tin, tệ trang cảm kích tấm lòng này, không ngại ở lại trang thêm mấy ngày, cũng cho ta thêm thời gian tiếp đãi chu đáo.”
Nhạc Hồng Linh chỉ vào Triệu Trường Hà nói: “Vừa mới đi ngang qua thôn Triệu Thố, thôn dân bị giết hại, vị tiểu huynh đệ này là người sống sót duy nhất, tại hạ vừa cứu, đây là nhân chứng.”
Lạc gia phụ tử sắc mặt khẽ biến: “Tiên tử đã giao thủ với chúng? Có thể xác định lai lịch?”
Nhạc Hồng Linh lắc đầu: “Chỉ là giao thủ sơ lược, chưa rõ lai lịch. Có thể là đạo tặc dưới trướng Huyết Thần Giáo, Ma giáo thường kêu gọi nhau nổi loạn cướp bóc, có phần giống… Về phần tại sao lại đồ sát cả thôn, đả thảo kinh xà, tại hạ cũng không rõ, đáng tiếc lúc đó cứu người gấp, chưa giữ lại ai hỏi vài câu.”
Nguyên lai là liên quan đến chuyện này… Triệu Trường Hà nhớ tới nàng từng tự nói “Vì sao đả thảo kinh xà”, quả nhiên đúng rồi.
Nói đến, hắn hận nữ yêu cắt yết hầu kia cũng không bằng hận mấy tên hung thủ này. Khoảnh khắc phẫn nộ muốn giết sạch những tên vương bát đản này, huyết khí sôi trào, không tận mắt chứng kiến thật khó mà hiểu được.
Huyết Thần Giáo sao… Triệu Trường Hà âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Lạc trang chủ vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói: “Đã vậy, bổn trang lập tức tăng cường cảnh giới, chuẩn bị chiến đấu. Tiên tử ngàn dặm đưa tin, đã hết lòng giúp đỡ, tệ trang lại không tiện lưu tiên tử ở đây, tránh liên lụy tiên tử vào chiến sự…”
Lạc Chấn Vũ muốn nói lại thôi, Lạc trang chủ trừng mắt nhìn hắn.
Nhạc Hồng Linh tất nhiên xa xôi ngàn dặm tới đưa tin, đương nhiên là có ý muốn giúp cùng đánh Ma giáo, nhưng thái độ của Lạc trang chủ có phần kỳ quái… Lời nói dễ nghe, nhưng bản chất là ngay cả cơm tối cũng không mời đã đuổi khách, nàng sao có thể mặt dày mày dạn nói muốn ở lại? Nàng là người tự do hành hiệp, không phải kẻ tầm thường.
Nghĩ vậy, nàng cũng hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Tại hạ đã hết lòng giúp đỡ, nếu Lạc trang chủ tự tin, tại hạ cũng không nhiều lời, cáo từ. Có một việc khác mong trang chủ để ý.”
Lạc trang chủ chắp tay: “Tiên tử cứ nói.”
Nhạc Hồng Linh nói: “Triệu Thố cách đây hơn mười dặm, hiện giờ trong thôn xác chết khắp nơi, vô cùng thảm thương. Mong trang chủ phái người xử lý hậu sự, thu táng thôn dân.”
Nói rồi kéo Triệu Trường Hà: “Vị này người sống sót tên Triệu Trường Hà, hiện giờ bơ vơ không nơi nương tựa. Mong trang chủ xem chút tình, thu nhận cho hắn an thân.”
Lạc trang chủ cười nói: “Chuyện đương nhiên, về sau đây là nhà của tiểu huynh đệ.”
Nhạc Hồng Linh cười khẽ, vỗ vai Triệu Trường Hà: “Xin từ biệt. Hy vọng tương lai ngươi vẫn còn như hôm nay, thuần phác. Ngày khác giang hồ gặp lại, còn có thể nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ.”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Triệu Trường Hà tiễn nàng ra cửa, lặng lẽ nhìn bóng váy đỏ nhanh chân đi về phía chân trời chiều tà. Tràng cảnh ấy thật đẹp.
Hắn sơ lâm quý địa, chẳng hiểu gì cả, tự nhiên mờ mịt kiệm lời, trong mắt người khác đã thành “thiếu niên thuần phác”. Kỳ thực, Triệu Trường Hà tự hiểu tính tình mình, hắn thực sự cảm thấy thân thiết chính là phong thái của Nhạc Hồng Linh.
Đó chính là giang hồ trong mộng, nữ hiệp trong mộng.
Triệu Trường Hà nhìn Nhạc Hồng Linh lên ngựa rời đi, thoáng chốc có chút luyến tiếc, lại tò mò về cuộc đối thoại của phụ tử Lạc gia, không biết họ định an bài thế nào…
Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng sững sờ.
Hắn rõ ràng thấy sau lưng, phụ tử Lạc gia đứng ngoài phòng, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn theo hướng Nhạc Hồng Linh rời đi.
Nhân gia ngàn dặm báo tin, các ngươi ngay cả bữa cơm cũng không đãi, giờ lại là biểu tình gì?
Triệu Trường Hà khẽ khàng lui về phía sau vài bước, bám tai nghe lén.
Nữ tử xem bói nói mắt sau lưng có thể hơi tăng cường thị lực của Triệu Trường Hà, hắn còn phát hiện dường như thính lực cũng được tăng nhẹ, nghe rõ hơn trước nhiều. Đối phương cũng không để ý đến “thiếu niên nông thôn thuần phác” này, tự nhiên trò chuyện. Âm thanh tuy thấp, vẫn mơ hồ nghe thấy:
“Cha, sao lại để nàng đi, còn không bằng giữ lại khoản đãi, có lẽ còn có thể…” Lạc Chấn Vũ thấp giọng nói, tay làm động tác nắm quyền, vẻ mặt có phần hèn mọn.
“Đồ hỗn trướng!” Lạc trang chủ thấp giọng nghiến răng: “Nhạc Hồng Linh huyền quan bát trọng, đứng thứ năm Tiềm Long bảng, cỡ nào phong vân! Ta cũng không chắc thắng, ngươi dám mưu nàng? Vạn nhất thất bại bị nàng chạy, có biết hậu quả gì không!”
“Có thể lừa nàng vào phòng tối, dùng cơ quan…”
“Ngươi biết gì! Có biết không, lúc nàng vào cửa, tay nàng chưa rời chuôi kiếm, tai mắt luôn cảnh giác xung quanh, đó là bản năng của người giang hồ lăn lộn! Người như vậy dễ dàng theo ngươi đến nơi bất minh sao?”
Lạc Chấn Vũ: “…”
Lạc trang chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói cho ngươi, nữ nhân thành danh trong giang hồ, càng xinh đẹp càng khó bắt nạt, vì nam nhân dòm ngó họ còn nhiều hơn số nam nhân ngươi biết, đã trải qua biết bao kẻ lòng dạ hiểm độc a, giờ còn ngang dọc giang hồ thay vì làm đồ chơi cho người khác, chính là một loại chứng minh!”
Lạc Chấn Vũ: “…”
Triệu Trường Hà: “…”
Thật CMN có đạo lý, lúc nãy nàng xem ra qua loa để ta ngồi sau lưng, kỳ thực là cố ý quan sát? Nhìn ta ngoan ngoãn ngồi cách vài tấc, có lẽ còn đỏ mặt, mới phát giác là người thuần phác…
Nhưng chúng ta thẳng nam cứ như vậy…
Lạc trang chủ lạnh lùng nói tiếp: “Nàng giờ chỉ cho rằng ta vô lễ, không vui mà đi, đây là chuyện tốt. Nếu ở lâu hơn, vạn nhất bị nàng phát hiện những người Triệu Thố kia thực ra do ngươi phái đi, ngươi sẽ biết thế nào là phiền phức vô tận!”
Triệu Trường Hà trong nháy mắt biến sắc.
“Ai bảo dân làng đó không biết điều!” Lạc Chấn Vũ oán hận nói: “Chơi đùa mấy cô gái làng đó có sao, cả làng cầm cuốc nổi loạn, không cho chút bài học còn tưởng ta dễ bắt nạt?”
Lạc trang chủ không để ý đến vấn đề này, chỉ nói: “Vừa hay Nhạc Hồng Linh cứu người cấp bách không tra xét kỹ nguồn gốc, tưởng là Ma giáo đạo tặc, ngược lại giúp ta gỡ bỏ mối quan hệ, cái chảo này thuận lợi bị Huyết Thần Giáo gánh đi.”
Lạc Chấn Vũ nói: “Nói cách khác, bằng chứng nàng bị Ma đồ tập kích thực ra không tồn tại, chứng minh lời đồn thất thiệt, nói chuyện giật gân? Ta với Huyết Thần Giáo chẳng liên can gì.”
Lạc trang chủ cũng do dự, nửa ngày mới nói: “Thà tin là có, đề phòng vẫn hơn, ta sẽ gửi thư cho Kinh Sư trấn ma ti, thỉnh Đường thủ tọa phái người phối hợp.”
Lạc Chấn Vũ không quá lý giải, nhưng cũng không cùng phụ thân mạnh miệng, cuối cùng hướng ngoài cửa, về phía bóng lưng Triệu Trường Hà đưa mắt liếc ra ý qua một cái: “Tiểu tử này còn đang dựa cửa đưa mắt nhìn ân nhân của hắn kìa, chết lặng. Chúng ta……”
Nói rồi làm một cái cắt thủ thế: “Để tránh hắn tương lai phát hiện chuyện gì, rồi tìm chúng ta báo thù.”
Lạc trang chủ lắc đầu: “Không thể, vạn nhất ngày nào đó Nhạc Hồng Linh tâm huyết dâng trào, chạy tới thăm thiếu niên nàng cứu, không có người thì không tiện bàn giao. Khi đó cho nàng mặt mũi, thu làm ngoại môn đệ tử gạt ở đó là được rồi. Ngược lại, người Triệu Thố ngươi phái đi đều bị Nhạc Hồng Linh giết, người trong làng khác cũng không biết chuyện này, hắn lại dựa vào cái gì mà phát hiện chân tướng?”
Lạc Chấn Vũ không phục nói thầm: “Phụ thân cũng quá kiêng kị Nhạc Hồng Linh, ta chưa tìm nàng báo thù giết thuộc hạ của ta đâu…… Nàng Lạc Hà sơn trang cũng chỉ là một môn phái cửu lưu……”
Lạc trang chủ thở dài: “Ngươi là vì Lạc gia mà được người biết đến, nàng lại hoàn toàn ngược lại…… Bởi vì có Nhạc Hồng Linh, thế nhân mới biết trên đời còn có một Lạc Hà sơn trang. Ngươi nếu thật muốn theo đuổi nàng, nói không chừng cũng có thể theo cách của nàng, không cần quan tâm đến xuất thân mà đánh chủ ý…… Đối với nàng, vẫn là thành thật một chút.”
Hắn không để ý đến đứa con trai mắt sáng long lanh, đổi sang nở nụ cười, tự mình đi đến bên cạnh Triệu Trường Hà, thân thiết vỗ vỗ bờ vai hắn: “Như thế dựa cửa nhìn nhau, là không đành lòng sao?”
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại, mặt mũi đã tràn đầy nụ cười thật thà: “Đúng vậy ạ, Nhạc tỷ tỷ thật dễ nhìn.”
Lạc trang chủ cười ha ha: “Tập võ thật tốt, lệnh tỷ ở giang hồ chờ ngươi.”
Thực sự là một vị trưởng giả khiến người ta như tắm gió xuân…… Lại không phát hiện, nắm đấm Triệu Trường Hà đã nổi gân xanh.