Lối Thoát

Chương 1

Chương 1
Con gái vừa chợp mắt, tôi nhẹ nhàng đặt bé xuống giường để còn kịp đi nấu cơm.
Vừa ra khỏi phòng, trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng. Tôi vội vã chạy đến, nhìn đống đổ vỡ dưới sàn và gương mặt đầy vẻ áy náy của chồng, tôi day day thái dương vì đau đầu.
"Để em làm! Nếu anh cứ làm rơi như vậy thì nhà hết bát đĩa mà dùng mất."
Chồng tôi tỏ vẻ hối lỗi:
"Anh xin lỗi vợ. Anh cũng không hiểu sao, dạo này tay cứ không nghe lời…"
Tôi thở dài, tiến lại gần. Mới đi được hai bước, tiếng con khóc lại vang lên từ phía sau. Tinh thần đã kiệt quệ, tôi bất lực nói với anh ta:
"Anh vào bế con đi, em nấu cơm."
Anh ta lập tức đồng ý và ba chân bốn cẳng chạy vào phòng ngủ.
Tôi dọn dẹp xong sàn nhà, rồi lại bắt đầu rửa rau, thái thịt. Con bé vẫn khóc không ngừng, nhưng tôi không thể rời tay. Tôi rướn cổ vào trong phòng gọi: "Anh bế con đi, con buồn ngủ nên dễ dỗ lắm, cứ bế một lúc là được!"
Thái xong rau, tiếng khóc trong phòng ngủ vẫn chưa dứt. Cơn tức tích tụ cả ngày bùng lên. Tôi quăng con dao xuống thớt rồi đi thẳng vào phòng.
Vừa bước vào, cơn giận bốc lên tận não. Anh ta đang cầm điện thoại chơi game, mặc cho con gái khóc trên giường.
Thấy tôi vào, anh ta còn nói: "Vợ ơi, anh nghe người ta bảo con nít nhỏ thế này nên tập cho nó tự nín khóc, khóc chán rồi nó sẽ nín thôi!"
Con bé khóc đến nỗi gần như không thở nổi. Tôi bế con lên, nói không ngừng: "Game quan trọng đến vậy sao? Con khóc nhiều như thế dễ bị ngạt lắm đấy! Lưu Vũ, dạo này anh bị làm sao vậy…"
Tôi còn chưa dứt lời, anh ta đã vội vàng quăng điện thoại lên giường, vẻ mặt khó chịu.
"Anh bị làm sao à? Lý Duyệt, dạo này người bị dở hơi là em thì có. Em nghĩ em đẻ được đứa con thì ghê gớm lắm à? Cứ có tí chuyện là nổi cáu, em tự xem lại mình đi!"
Cảm giác tủi thân xen lẫn giận dữ dâng trào, tôi chỉ muốn động tay động chân, nhưng con bé trong lòng vẫn đang khóc, đến cả cãi nhau tôi cũng không thể tập trung được.
Tôi vội dỗ dành con, không thèm để ý đến anh ta. Anh ta nhặt điện thoại lên, đi ngang qua tôi rồi đóng sầm cửa lại. Cửa bị đóng mạnh đến mức rung chuyển cả nhà, đứa bé trong vòng tay tôi giật mình thon thót.
Con gái khóc nức nở trong tay, tôi cũng không kìm được nước mắt. Từng lớp tủi thân chồng chất. Tôi thực sự không hiểu, tại sao sau khi sinh con, anh ta lại như biến thành một người khác.
Dỗ con ngủ xong, tôi ăn vội bát mì gói, nằm trên giường lướt điện thoại và tình cờ thấy một buổi livestream.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất