Chương 210: Triều Đình Đại Cục (2)
- Chuyện này trâm sớm muộn muốn gì cũng sẽ làm, tiên đạo chú ý tiêu dao, thực tế là thoát ty trật tự-
Thiên Phù Đại Đế gật đầu:
- Tiên đạo xuất phát từ hồng trần, cuối cùng vân phải quy về hồng trần, bản thân đã vượt ra, phải chi người trong thiên hạ siêu thoát, này mới là Chân Tiên. Không nói mấy cái này, quân thần chúng ta nói chính sự. Thiên hạ chính vụ, nếu không phải đại sự, các ngươi có thê tự mình xử trí, nhưng nếu tiên quan đến vận mệnh quốc gia, thì nhất định phải do trẫm đến quyết đoán.
- Nhãn lực của Bọn thần còn chưa đủ để xử lý quốc gia đại sự.
Lâu Xung Tiêu đứng lên:
- Chuyện gấp gáp nhất hiện tại là các hoàng tử xuất quan chinh chiến, hai tháng nay, các hoàng tử đều đánh xuống đất phong, trong đó Thập Cửu điện hạ cái sau vượt cái trước, đã kiến thiết xong lănh địa, đại lộ đã trải tốt, trước mắt Bắt đầu thông Thương, đây là tấu chương của hắn.
Nói xong dâng sớ trình của Cổ Trần Sa lên.
- Chữ của Tiểu Thập Cửu càng ngày càng có khí thế.
Thiên Phù Đại Đế nhìn tấu chương của Cô Titrần Sa, chữ viết hùng hồn hữu lực, rất có đại khí, không khỏi nở nụ cười:
- Hắn ở Bên trong còn nói làm sao hàng phục Thần Sứ Man tộc, nói những người Hiến Triều kia muốn dùng Vô Tín Đoạt Tâm Phù khống chế hắn, lại Bị hắn tương kế tựu kế, cướp lấy phù này, sau đó khống chế Thần Sứ Đạo cảnh thất Biến, cơ trí như vậy, về sau tất thành đại sự.
- Thập Cửu điện hạ đúng là có khí chất nhất phi trùng thiên, hắn còn hàng phục người Long Kiếm Đảo, toàn bộ nhét vào dưới trướng, trừ lần đó ra, Bảo Ngọc Quốc Ngọc Hàn Lộ mang người của mình quy thuận hắn, trước mắt đã đóng quân ở trong đất phong.
Phương Lâm cũng đứng lên bẩm tấu, cũng là tin tức có quan hệ với Cổ Trần Sa. Lúc này lại có mấy thái giám đứng ở cửa ra vào, quỳ xuống, trên tay bưng cái hộp.
Cao Linh lặng lẽ đi qua hỏi thăm, liền cầm cái hộp lên, đặt ở trên bàn Thiên Phù Đại Đế:
- Hoàng thượng, đây là Thập Cửu điện hạ chinh chiến Man tộc, đạt được chiến lợi phẩm, hắn nhặt được vật trân quý nhất hiến cho hoàng thượng.
Thiên Phù Đại Đế nở nụ cười:
- Tiểu Thập Cửu còn có lòng như vậy? Những nhi tử này của ta, có thứ tốt đều ẩn giấu, tự mình mở rộng thế lực, ở đâu còn có phần hiếu tâm này.
- Hoàng thượng, các hoàng tử hiếu tâm đều tốt, bọn hắn cũng là một lòng lập công, chinh chiến với Man tộc bản thân chính là đại hiếu.
Lâu Xung Tiêu vội vàng nói.
Thiên Phù Đại Đế mở hộp, bên trong xuất hiện cái chai màu vàng, trong bình phóng xạ ra hào quang thất sắc.
- Thất Thánh Luyện Tâm Đan!
Mấy đại thần đều đứng lên, Bọn hắn học thức uyên Bác, mỗi người đều là nhân trung long phượng, sao có thể nhìn không ra?
- Tiểu Thập Cửu hiến lên lễ vật đúng là quý trọng.
Thiên Phù Đại Đế đậy hộp lại.
- Viên thuốc này ẩn chứa đạo vận của Thánh Nhân viên cổ, đối với ta mà nói đã không cái tác dụng gì. Nhưng tâm ý khó được, Cao Linh, truyền ý chỉ của ta, ban thưởng Tiêu Thập Cửu một tấm Miễn Tử Phù.
- Vâng!
Cao Linh vội vàng lui xuống.
Các đại thần đều nhìn nhau, âm thầm kinh hãi.
Miễn Tử Phù kia có hai tác dụng, đầu tiên là mặc kệ phạm tội lớn như thế nào, cũng có thê miễn chết một tần. Từ tần đó ra, nó không chỉ có tác dụng này, còn là Bảo bối vô thượng, mặc kệ gặp được Bao nhiêu nguy hiểm, kích hoạt phù này, đều có thê bình yên vô sự. Cho dù tà thần cũng không thê tổn Thương.
Phù này chính là Thiên Phù Đại Đế tự tay viết, trong đó ẩn chứa lực lượng không thê địch nổi.
Từ khi hắn đăng co đến nay, còn chưa có hoàng tử nào đạt được Miễn Tử Phù.
- Được rồi, Bẩm Báo sự tình đi, sự tình hoàng tử để sau hãy nói, chinh chiến Man Hoang ta tâm lý nắm chắc.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Hiện tại ta quan tâm chính là ở các châu các tỉnh tu kiến học đường.
- Hoàng thượng, các tỉnh đã bắt đầu tu kiến, đây là Bản vẽ của tân học đường, vô luận là đệ từ hàn môn, hay hào phú, phàm tới Bảy tuổi, vô luận nam nữ đều có thê vào học, trong học đường mở các loại chương trình học, văn, võ làm chu, thiên tượng, địa lý, luật pháp, phong thuỷ, đạo đức, ngành kỹ thuật... làm phụ, trước là phô cập tỉnh thành, sau đó đến phủ, cuối cùng đến huyện, tranh thủ mỗi huyện phải có một học đường, từng học đường đều có thê dung nạp mấy ngàn học sinh. Hơn nữa học sinh ăn ngủ, đều do triều đình chi trả. Hàng năm khảo hạch hai tần, học viên giỏi còn có thê được triều đình phụ cấp.
Văn tương Bẩm Báo, thanh âm có chút kích động:
- Hoàng thượng thánh minh, cử động tần này sẽ mở ra trí tuệ cho thiên hạ, tiền vô cô nhân, hậu vô tai giả, chỉ tà rất nhiều quan viên địa phương nói tài chính căng thẳng, có rất nhiều khó xử. Trước mắt địa phương giàu có và đông đúc đã tu kiến, nhung địa phương cằn cỗi tại khó hoàn thành.
- Chuyện này là đại sự quốc gia, chư vị không thể lănh đạm.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- T.bẫm cũng Biết làm như thế, tài chính hàng năm hao phí vô số. Cho nên mới phát động chiến tranh với Man tộc, trước mắt mậu dịch ở Biên quan tăng gấp trăm lần, thu thuế phong phú, chuyện này phải làm nhanh, Bằng không về sau càng khó làm.
- Hoàng thượng, cái gánh nặng này đối với triều đình mà nói cực kỳ trầm trọng, có thể thu phí học đường, ít nhiều gì cũng có thể san sẻ.
Lâu Xung Tiêu đề nghị.
- Việc này không được, nếu thu phí, chỉ sợ những đệ tử hàn môn kia vĩnh viên không ngày nổi danh.
Thiên Phù Đại Đế khoát tay:
- Hơn nữa không thể coi thường hàn môn, anh hùng xuất phát từ lùm cỏ, toàn Bộ quốc gia đều là chỉnh thể, không được ngăn chặn con đường hướng lên, Thiên Đạo vô tình, nhưng vẫn cho chúng sinh cơ hội tu tiên thành Long. Hàn môn tầng dưới chót không có hi vọng hướng lên, sẽ sinh ra ác niệm, Bị Tà Thần mê hoặc. Các triều đại đổi thay, không ai không như thế. Nếu triều đình tiếc tiền, sẽ uấn nhưỡng mầm tai hoạ. Bất quá vấn đề tài chính khá lớn, về sau việc trẫm cần phải làm còn nhiều, tài chính không thể thiếu.