Chương 3: Hà Vi Thiên Tử (1)
Nhiều sách như vậy, cả đời cũng đọc không hết.
Cổ Trần Sa tùy ý ngồi ở dưới đất lật xem một cuốn sách nát, chung quanh hắn là đại điện trùng trùng điệp điệp, mỗi gian đều có sách chồng chất như núi.
Đây là nơi biên soạn Thiên Phù Đại Điển, thư tịch trong thiên hạ chất đống như núi.
Hắn bị phạt sửa sang thư tịch ba ngày.
Hoàng Đế đề cao văn trị võ công, muốn khai cương khoách thổ, cần võ công. Mà biên sách, chính là để văn trị.
Thiên Phù năm thứ tư đã bắt đầu triệu tập vô số học giả kiến thức uyên thâm, trung thu sách vở trong thiên hạ, biên soạn đại điển.
Mười năm này, vô số xe sách từ các nơi trong cả nước kéo đến kinh thành, chất đầy mấy ngàn cung thất.
Điển tịch võ học và đạo thư tiên chương có giá trị đã bị sàng lọc ra, cất chứa vào địa phương bí mật của hoàng thất, còn lại đều là tạp thư của tam giáo cửu lưu.
Bởi vì chỉ là phế thải, nên thư tịch bị bỏ bê quản lý, dần dần hư hại và ẩm mốc.
Tuy hắn bị phạt chỉnh lý thư tịch ba ngày, nhưng mấy tiểu thái giám ở đây không có ai thèm quản hắn. Chỉnh lý cái gì chứ, nói phạt chỉnh lý, còn không bằng nói là cấm thúc ba ngày.
Hắn ở đây tùy ý đọc sách, sách này là tư liệu bút ký của tiền triều, giới thiệu tu hành và võ học.
- Tu hành chia làm Phàm cảnh và Đạo cảnh. Phàm cảnh tứ trọng, ban đầu dòm ngó con đường, tiến dần từng bước, xuất thần nhập hóa, đạt tới đỉnh cao. Lại hướng lên chính là dùng võ nhập đạo, bước vào Đạo cảnh, có tam thập lục biến.
Nhất biến Phục Khí Tích Cốc, không ăn nhân gian khói lửa, hấp thu linh khí thiên địa.
Nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ, có lực lượng của chín trâu hai hổ.
Tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, đao Thương bất nhập.
Tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch, chính là nội tạng cường đại như lò luyện, nuốt kim thạch cũng có thể nóng chảy.
Ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, thân người có một trăm lẻ tám huyệt khiếu, cực kỳ bí ẩn, nếu như có thể tu đến linh khí tràn đầy trăm khiếu, cả người sẽ có biến hóa thoát thai hoán cốt.
Lục biến Luyện Khí Thành Cương, sau khi linh tụ trăm khiếu, linh khí trong người Trần hoàn, dần dần bồi dưỡng lớn mạnh đến cực hạn, có thể dâng lên hóa thành cương khí, phát ra lực lượng mạnh mẽ, cách không chết người. Cái gọi là cương khí, lại tên chân khí.
Thất biến Ly Địa Đằng Không, chân khí lại lớn mạnh lần nữa, vờn quanh toàn thân, có thể nâng thân hình, đứng ở trên không trung, có được năng lực phi hành ngắn ngủi.
Bát biến Tam Muội Chân Hỏa, chân khí toàn thân lay động, sinh ra chân hỏa, từ trong ra ngoài, từng khúc đốt cháy, dung luyện thân thể.
Cửu Biến Lưu Ly Ngọc Thân, sau khi chân hỏa luyện thể, qua cửa ải cuối cùng, toàn thân trong suốt như lưu ly, không bệnh không tai, thọ mệnh 350 năm mà không chết.
Người theo tu vi thâm hậu, sẽ phát ra đủ loại năng lực, tiên hiền thượng cổ ghi chép lại những cải biến này, tạo thành tam thập lục biến.
Tam thập lục biến đến cuối cùng, có thể Đoạn Chi Tái Sinh, Tích Huyết Trọng Sinh, Bất Tử Chi Thân, Nguyên Thần Xuất Khiếu, Tá Thi Hoàn Hồn, Đại Tiểu Như Ý, Hư Không Tạo Vật, Khai Ích Động Thiên...
Xem hết bút ký, hắn khép lại, thấp giọng nói:
- Đạo cảnh biến hóa thật kỳ diệu, đáng tiếc hiện tại võ công của ta bình thường, chỉ là dòm ngó con đường mà thôi. Được rồi, những lời lẽ tầm thường này cũng không có gì đáng xem.
Ném bút ký, hắn lại tìm kiếm sách khác đọc.
Vê Đạo cảnh tam thập lục biến, từ xưa đến nay có rất nhiều ghi chép, nhưng người tu luyện tới lại phượng mao lân giác.
Hắn nhìn trái nhìn phải, tìm sách khắp nơi, đột nhiên rầm rầm... một đống sách sụp đổ xuống, bụi bặm bao phủ, làm con mắt cay xè.
- Người không may thì ngay cả uống nước cũng bị nghẹn chết.
Hắn vội vàng từ trong đống bụi bặm sửa sang lại sách nát, đột nhiên cảm thấy xúc cảm khác thường.
- Đây là chất liệu gì? Không phải tơ không phải giấy, cũng không phải da?
Hắn từ trong góc rút ra một quyển trục ố vàng, nhìn không ra tên, khắp nơi bị mọt cắn ra lỗ li ti, chữ rất nhỏ, giống như ruồi muỗi.
- Hà Vi Thiên Tử? Người tụ tập học vấn của một nhà nào đó đại thành, có thể xưng là tử, giống như Chư Tử Bách Gia thời thượng cổ. Mà Thiên Tử, chính là người tụ tập Thiên Đạo đại thành, tay cầm thiên quyền, miệng ngậm thiên hiến, nhất niệm sinh diệt, vạn pháp tùy tâm, sắc phong chư thần, đây là Thiên Tử. Hoàng Đế hiện tại, dùng quyền mưu giết chóc lập quốc, thống trị chỉ là phàm nhân, cũng xưng Thiên Tử, chẳng phải buồn cười...
- Nguyên lai hàm nghĩa của Thiên Tử là như thế!
Cổ Trần Sa đọc vài câu, cảm thấy thú vị.
- Thiên Tử, chính là hóa thân của Thiên Đạo, xác thực không phải Hoàng Đế có khả năng bằng được, Hoàng Đế nhân gian, căn bản không thể xưng Thiên Tử, tử, người học vấn đại thành, thậm chí là Tổ Sư sáng lập học vấn, như Tổ Sư Pháp gia xưng là pháp tử, Tổ Sư Nho gia chính là nho tử. Thiên Đạo Tổ Sư, chính là Thiên Tử. Địa phương mạnh nhất của Thiên Tử là có thể sắc phong Chư Thần, thượng cổ có rất nhiều Chân Thần, đều là Cổ Thiên Tử sắc phong, đến bây giờ còn được hưởng hương khói.
Nghĩ nghĩ, hắn tiếp tục nhìn xuống.
- Thượng cổ có Tế Thiên Phù Chiếu, vâng mệnh trời, chính là tinh hoa của Thiên Đạo ngưng tụ, cấp cho chúng sinh một cơ hội, chúng sinh đều có thể thành Thiên Tử, chỉ cần có được Tế Thiên Phù Chiếu, dùng cái này câu thông trời cao, dần dần tu luyện, có thể hiểu Thiên Đạo.....
Cổ Trần Sa nhìn đến đây, khép quyển trục tàn phá lại.
- Tế Thiên Phù Chiếu ta biết rõ, ai có thể đạt được, người đó là Thiên Tử, về sau Phù Chiếu mất, Hoàng Đế dùng ngọc tỷ thay thế. bốn chữ phụng thiên thừa vận trên ngọc tỷ, chính là kiểu chữ trên Tế Thiên Phù Chiếu.
Hoàng Đế tế thiên, lời nói mở đầu chính là:
- Thần nào đó nào đó, được Thiên Phù Chiếu, quản lý toàn bộ đất nước...
Nhưng từ Thái Cổ đến nay, Phù Chiếu này cũng đã biến mất, Hoàng Đế các thời kỳ cũng không được trời cao sắc phong, chỉ là dựa vào vũ lực và quyền mưu tới ngồi vững vàng giang sơn.
Hiện tại Hoàng Đế Cổ Đạp Tiên của Đại Vĩnh Vương Triều, niên hiệu "Thiên Phù", ý tứ chính là muốn tìm kiếm Tế Thiên Phù Chiếu, danh chính ngôn thuận trở thành Thiên Tử.
- Quyển sách này mang về xem.
Hắn vỗ vỗ bụi bặm bên mình, nhét sách ở trong túi quần, quay người trở về tiểu viện.
Hiện tại hắn mới mười bốn tuổi, chỉ có thể ở một tiểu viện vắng vẻ bên cạnh hoàng cung.
Sau khi mười lăm tuổi thành niên, có thể khai phủ dựng trạch, thành gia lập nghiệp, đồng thời sắc phong tước vị, nhận lấy thuế ruộng cố định, khi đó thời gian sẽ khá giả hơn chút ít.
Đương nhiên dùng thân phận của hắn, muốn thụ phong Thân Vương và Quận Vương thì đừng nghĩ, được phong cái Phụng Ân Tướng Quân cũng đã không tệ rồi.
Tôn thất tước vị của triều đình phân Thân Vương, Quận Vương, Trấn Quốc Công, Phụ Quốc Công, Trấn Quốc Tướng Quân, Phụ Quốc Tướng Quân, Phụng Quốc Tướng Quân, Phụng Ân Tướng Quân.
Chỉ có hoàng tử đặc biệt được sủng ái mới có thể phong vương, hoàng tử bình thường thì trước phong cấp thấp, cũng không cha truyền con nối, về sau giảm dần.
Tiểu viện của hắn ở biên giới phương bắc của hoàng cung, chỉ có hai ba gian phòng, trống rỗng, nhìn không thấy cung nữ và thái giám hầu hạ.
Hắn không được sủng ái, tiền tiêu hàng tháng còn thường xuyên bị cắt xén, không có mẫu tộc ủng hộ, chính là thằng xui xẻo, ai sẽ theo hắn?
Không giống hoàng tử có mẫu tộc phú khả địch quốc, ra tay hào phóng, nuôi dưỡng thế lực, tung hoành cung cấm.
Trong viện cũng rất lộn xộn, cỏ dại khắp nơi, từ trong khe hở phiến đá chui ra, chập chờn ở trong gió, còn có chim chóc đang tìm hạt cỏ ăn.
Ban đêm chồn cáo qua lại, xà trùng bò sát.
Phía bắc hoàng cung người ở thưa thớt, có từng mãnh rừng cây và hồ nước, ban ngày cũng u ám, đến ban đêm càng quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, ngay cả thị vệ lớn mật cũng tim đập chân rung.
Nhưng Cổ Trần Sa không quan tâm, trốn ở chỗ này tránh họa là tốt nhất.
Vừa mới vào tiểu viện, trước mặt đi tới cái tiểu thái giám, trong tay đề đầu gà trống lớn, ò ó o kêu, trông thấy hắn lập tức xoay người:
- Thập Cửu gia, hôm nay có gà ăn, hôm nay Thượng Thiện Giám mua rất nhiều đồ ăn mới lạ, ta xin xỏ rất lâu, cuối cùng cũng cho chúng ta một con gà.
Cổ Trần Sa làm sao cũng không cao hứng nổi, thở dài: - Tiểu Nghĩa Tử, ngươi đi theo ta bấy lâu, luôn trung thành và tận tâm, ta chỗ tốt gì cũng không có cho ngươi, ngươi còn luôn bị người khi dễ.
Tiểu Nghĩa Tử này là thái giám duy nhất chịu đi theo hắn, đã rất nhiều năm.