Chương 47: Chỉnh Đốn Phủ Đệ (1)
Cổ Trần Sa ngồi ở trên ghế Thái Sư, Tiếu Nghĩa Tử đứng ở Bên cạnh, xung quanh nô bộc chắp tay, có đứng ở dưới mái hiên, có đứng ở bên cạnh hành lang, có thì treo đèn, còn có đang quét tước đình viện, đều trầm mặc không nói, ánh mắt nham hiểm, lén tút nhìn hai người ở trong phòng.
- Điện hạ, đây là danh sách, toàn Bộ phủ đệ có tổng cộng năm trăm người.
Tiểu Nghĩa Tử đưa một danh sách.
- Năm trăm người, nhiều như vậy?
Cổ Trần Sa cau mày:
- Dùng đồng ruộng và vườn trái cây của phủ đệ, ta xem tối đa chỉ có thê nuôi được 200 người.
- Không sai, điện hạ mắt sáng như đuốc.
Tiểu Nghĩa Tử nói:
- Quản gia củ của trang viên này lấy việc công làm việc tư, nuôi không ít người rảnh rồi, cái gì thất đại cô bát đại di đều nhét vào bên trong, kỳ thực trong phủ đã trống không, căn bản không có tiền để dành. Trừ lần đó ra, còn nợ mấy vạn. Ta đã triệu tập mọi người, khai trừ bốn trăm người, chỉ lưu lại một trăm người thành thật làm việc, sau này lại từ từ thay người của mình.
- Không tệ, phải làm như vậy, có kẻ không phục gây chuyện hay không? Cổ Trần Sa biết trị gia như trị quốc, tuyệt đối không thể phớt lờ.
- Ai dám, vương pháp sâm nghiêm, nếu là trước đây, bọn hắn còn dám bất kính với điện hạ, nhưng điện hạ được hoàng thượng thưởng thức, còn không thức thời, chỉ có một con đường chết, dùng tội nô khi lấn chủ, chúng ta có thể trực tiếp xử tử ở trong phủ.
Trong ngữ khí của Tiểu Nghĩa Tử tràn đầy tàn nhẫn:
- Bất quá quản sự Hạ lão đầu lại khó đối phó, hắn là người được Phủ Nội Vụ trực tiếp phái qua đây.
- Chuyện này ngươi phải buông tay mà làm, ta tình nguyện không ai làm việc, cũng không nguyện có người ngoài chảy vào.
Cổ Trần Sa nói.
- Đây là tự nhiên, điện hạ, mấy ngày nữa chúng ta phải cử hành đại yến, suy cho cùng điện hạ mở phủ là đại sự, quan viên, thậm chí hoàng tử quý tộc dựa theo lễ tiết đều sẽ đưa tới hạ lễ, chúng ta cũng phải đáp lễ, không thể quá khó coi, bằng không sẽ tổn hại uy nghiêm.
Tiểu Nghĩa Tử tính toán:
- Trừ lần đó ra, điện hạ có quyền điều khiển năm mươi giáp binh, phải tự mình chiêu mộ, tự trả quân lương. Đây cũng là một số tiền không nhỏ, Quốc Công Phủ chúng ta vận chuyển, mọi chuyện đều không rời tiền. Mặc dù hoàng thượng ban thưởng 30 vạn, nhưng ta thấy chỉ một năm là dùng hết, hiện tại chuyện thứ nhất chính là tăng thu giảm chi, điện hạ không giống hoàng tử khác, có mẫu tộc duy trì.
Hoàng tử khác, mẫu tộc cường đại, thậm chí vừa sinh ra, mẫu tộc đã bắt đầu giúp hắn xây dựng thế lực, sớm tạo phủ đệ, chiêu mộ nhân tài, như Thập Bát hoàng tử Cổ Hồng Sa, căn bản không được ban thưởng phủ đệ, mà là tự mình xây dựng, thủ hạ nô bộc mấy nghìn người, cao thủ nhiều như mây, xài tiền như nước, thế lực như vậy, tự nhiên có thể tung hoành bốn phương, làm sự tình gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Mà Cổ Trần Sa thì chỉ có thể khổ cực kinh doanh.
- Không sai, khắp nơi đều cần tiên, nhưng ta có biện pháp kiếm tiền, điểm ấy ngươi không cần lo lắng.
Cô Tduần Sa suy tính, lúc này có thê chém giết hô tang, luyện chế Hô Lang Đan thông qua đường giây bí mật đi bán.
Hô Lang Đan tà thượng cô kỳ đan, một khi hiện thế, nhất định sẽ được vô số người ưu ái, đương nhiên cũng sẽ đưa tơi phiền phức, nếu Cô Tduần Sa tà người bình thường, sẽ có vô số cố kỵ, nhưng hắn tà hoàng từ, dưới một người trên vạn người, không sợ bị người tra, chỉ cần hoàng thượng không động hắn, thì sẽ không có người từ cấp độ quốc pháp xuống tay vơi hắn.
Một viên Hổ Lang Đan Bán ra, có lẽ giá trị mấy vạn, thậm chí mười vạn, chỉ cần Bán trên dưới trăm viên, hoàn toàn có thể giải quyết nguy cơ tài chính.
- Điện hạ muốn Bán loại đan dược ta dùng kia?
Tiểu Nghĩa Tử nói:
- Nhưng làm sao giải thích lai lịch của đan dược?
- Không sao cả, nói ta (.ấy được đan dược tù’ thượng cổ đê tại, ai dám đến tra?
Cổ Trần Sa bất động thanh sắc.
- Đích xác, người Bình thường được loại đan dược này, chỉ có hiến cho triều đình, Bằng không chính là xét nhà diệt môn, nhưng dùng thân phận của điện hạ thì không sao.
Tiểu Nghĩa Tử yên tâm:
- Nhưng gần đây phong mang của điện hạ hơi lớn, ta xem phải vắng lặng một thời gian, đan dược kia cũng phải Bán cho người có thể tin được, Bị hoàng tử khác thu nạp, thì không khác gì lấy tiền nhà nuôi địch.
- Không sai, ta đã có người mua.
Cổ Trần sa nói.
- Long Vũ Vân?
Tiểu Nghĩa Tử nghe vậy liền rõ ràng.
- Tiểu Nghĩa Tử, xem ra ngươi đã trưởng thành, Bên Long Vũ Vân kia là một đường đi tốt, nhưng kỳ thực ta muốn Bán cho Lâu gia, phụ hoàng có ý để Lâu Bái Nguyệt thân cận ta, ta tự nhiên phải mượn thế lực của Lâu gia.
Cổ Trần Sa mỉm cười:
- Đương nhiên, Lâu gia sâu không lường được, cũng không thê không phòng.
- Đó tà tự nhiên, Lâu gia một mực có địch ý với điện hạ, tần này bán Hô Lang Đan cho Lâu gia, bọn hắn chịu không nổi mê hoặc, một khi nuốt vào, thực lực của Lâu gia tất nhiên sẽ tăng gấp Bội, hiện tại Lâu gia đã là Lâu Bán Triều, tại Bành trướng, công cao chấn chủ, kết cục thê thảm!
Tiểu Nghĩa Tử cười lạnh:
- Năm đó Lâu Bái Nguyệt đầu độc Thập hoàng tử ẩu đả điện hạ, sổ sách này cũng phải tính một lần, hơn nữa Lâu gia gặp chuyện không may, đến lúc đó điện hạ có thể nghĩ Biện pháp, tiếp thu thế lực của Lâu gia qua, có thể mưu đồ đại sự.
- Này cũng không cần âm mưu tính toán như vậy.
Cổ Trần Sa nhìn Tiểu Nghĩa Tử, nghĩ không ra tiểu tử này thủ đoạn sâu sắc như vậy.
- Chẳng qua là tâm phòng người không thê không có, nhưng lòng hại người không thê có.
- Điện hạ quang minh chính đại, phong quang tế nguyệt, những việc âm u và tội nghiệt này, đều đê tiểu nhân đến làm.
Tiểu Nghĩa Tử Bất động thanh sắc.
Cổ Trần Sa thở dài:
- Ngươi Bảo Hạ lão đầu đến gặp ta.
Một lão giả đứng ở trước mặt Cổ Trần Sa.
Người mặc cẩm y, đội mũ, phía trên còn khảm viên ngọc lớn chừng ngón cái, viên ngọc này một nửa xanh lá cây, một nửa giống như hỏa diễm, trên tay còn đeo nhẫn trắng tinh, loáng thoáng có thánh quang, trên chân giày thuộc da tinh mỹ, còn khảm nạm Bảo thạch.
- Lănh Noăn Ngọc?