Chương 884: Ai Là Ngư Ông (2)
Hắn cũng đi theo Võ Đế đuổi giết Đấu Thập Cửu.
Đấu Thập Cửu không biết thi triển độn pháp gì, tốc độ cực nhanh, sau mấy cái nhấp nhoáng, đã rời khỏi Thần Châu Đại Lục, bay tới trên biên.
- Chẳng lẽ hắn muốn về Bảo Ngọc Quốc? Đám thành viên của Diệt Vĩnh Liên Minh ở Bảo Ngọc Quốc đối với ta và Võ Đế mà nói, quả thực là không chịu nổi một kích, chẳng lẽ hắn cho rằng đám người đó có thê bảo hộ được hắn an toàn ư?
Cổ Trần sa triển khai tốc độ, Bám sát theo.
Phương hướng đào tẩu của Đấu Thập Cửu không phải Bảo Ngọc Quốc, mà là một mặt khác của Biển lớn.
Chạy chừng nửa canh giờ, cũng không Biết Bay đến chỗ nào trên Biển, khắp nơi đều là sóng to gió lớn, trên trời mây đen dầy đặc, sét đánh điện giật, Bão táp này cho dù là Tinh Sa Đại Hạm của Vĩnh triều cũng Bị lật nhào.
Bảo Ngọc Quốc vẫn không phải là ở trong Biển sâu, biển sâu chân chính sáng nắng chiều mưa, Yêu tộc ở trong đó cường đại hơn trên lục địa rất nhiều, cũng có rất nhiều tu sĩ mở động phủ dưới đáy Biển, cầu được thanh tĩnh, huống chi linh dược, khoáng vật, di tích thượng cô ở đáy Biên đều nhiều hơn trên tục địa rất nhiều.
Ngoài ra trong Biên sâu thậm chí có tung tích của văn minh thượng cô bởi vì tong trời lỡ đất mà Bị đắm chìm.
Trong rất nhiều truyền thuyết thần thoại, lịch sử Tiên Đạo, Thương hải tang điền luân phiên, mấy trăm vạn năm trước, ngàn vạn năm trước, thậm chí ức năm trước, không ai biết từng phát sinh chuyện gì.
Cho dù là Tam Đại Thiên Tôn, kỳ thật cũng mới được sinh ra từ mười vạn năm trước, lúc đó đã là thời đại Hồng Hoang. Mà lịch sử của Vô Tận Đại Lục lại dùng ức năm, mười ức năm cũng không tính hết được.
Đối với lịch sử thiên địa mà nói, bất kỳ tu sĩ nào cũng biến thành vô cùng ngắn ngủi.
Trước thời đại Hồng Hoang, cũng từng sinh ra rất nhiều văn minh, thậm chí có văn minh còn cường đại hơn cả Vĩnh triều hiện tại, có một số ghi chép cổ xưa, một số văn minh có thể chế tạo máy móc, xuyên qua không gian, thậm chí còn có thể lợi dụng máy móc, trực tiếp tới trên tinh thần.
Nhưng bởi vì quá không kiêng nể gì, phá hủy trật tự của thiên địa, cuối cùng dan phát sụp đổ, tạo thành đại tai nạn chưa từng có, tất cả văn minh đều bị hủy diệt, vũ trụ lại trở về Hồng Hoang.
Cũng không biết những truyền thuyết lâu đời này là thật hay giả.
Đau sao cho dù là Tam Đại Thiên Tôn, cũng không thể dùng thuật quay ngược thời gian Hồng Hoang tình huống trước kia của Hồng Hoang, đó là một số văn minh đã thật lạc.
Cổ Trần Sa nhìn hải dương, đột nhiên liền nghĩ tới Thương hải tang điền, văn minh thất lạc, không biết loại cảm xúc này là từ đâu mà có.
Mà lúc này, đột nhiên, Võ Đế lại xuất thủ.
Vốn Võ Đế có thể xé rách không gian, rất nhanh có thể đuổi kịp Đấu Thập Cửu, nhưng khi hắn truy kích không triển khai thủ đoạn của Nhị Giới, mà dùng độn pháp bình thường, Cổ Trần Sa biết Võ Đế lão luyện, là sợ Đấu Thập Cửu có phản kích sắc bén, thỏ quýnh đít lên còn cắn người, huống chi là con trai của Thiên Tôn?
Sói cao minh lúc đi săn, luôn phải khiến con mồi chạy tới sức cùng lực kiệt mới chậm rãi xuống tay, nếu không cho dù là linh dương cho dù là vào thời điểm mấu chốt nhất cũng dùng sưng bén nhọn đâm thủng bụng sói!
Võ Đế truy kích nửa canh giờ, dường như đã nhìn thấu một số thứ trên người Đấu Thập Cửu, đột nhiên xuất thủ.
Lập tức một mảng không gian sụp đổ, quấn cả Cổ Trần Sa vào trong đó.
May mắn là Cổ Trần Sa đã sớm có chuẩn bị, cảm ứng Thương Sinh Chi Nguyện, một cỗ lực lượng bao bọc lấy bản thân, để tránh bị không gian vỡ nát cắn nuốt bao phủ.
Đây là thủ đoạn của Đạo cảnh nhị thập bát biến, Phấn Toái Chân Không, chính là chấn vỡ hoàn toàn một khối không gian, sau đó hấp thu cỗ Không gian chi lực này vào trong cơ thể để tinh luyện, dùng Thời không chi lực ẩn chứa trong pháp lực để chuẩn bị cho cảnh giới về sau.
Nhị thập thất biến Nhị Giới Vô Gian chỉ là xé rách không gian mà thôi.
Sau khi đến nhị thập Bát Biến, đó chính là đánh vỡ không gian, tiêu hóa chân không, dung nhập pháp lực. Cũng chỉ sau khi tới cảnh giới này mới có thể giống như Động Thiên Đại Tế, dung hợp Thời không chi lực trong thân thể.
Không tới nhị thập Bát Biến, thân thê đã muốn dung hợp Không gian chi lực, đó tà dung hợp một chết một, tuyệt đối không có may mắn, bất kỳ nhân vật nào cũng không thể để cho tồn tại tu vi cấp thấp dung hợp, trừ thiên đạo.
Nếu Cổ Trần sa không có lực tượng của Thương Sinh Chi Nguyện Bảo hộ, trong một chiêu này, Võ Đế có thê đập nát hắn.
Vốn dựa theo Thương Sinh Chi Nguyện trước kia, lực tượng không thê tới được nơi này, nhưng hiện tại khối cầu này đã hoàn toàn khác với trước kia, nhiều tần thuế Biến, phạm vi đề thăng rất lớn.
- Phù lục!
Lúc này, Đấu Thập Cửu Bị quấn vào trong Bão táp không gian điên cuồng hét lên, lại một kiện Bảo bối hiện ra, Bảo bối này không ngờ là một cái ô che.
o che này xuất hiện, Bên trên hiện ra rất nhiều văn tự màu vàng, Bão táp không gian không ngờ Bị trấn áp xuống.
- VÔ Thiên Tán!
VÕ Đế thấy ô màu vàng này xuất hiện, đột nhiên khiếp sợ nói:
- Tiên Thiên Linh Bảo.
- Vô Thiên Tán?
Cổ Trần sa cũng giật mình, Bảo này ở thời đại thái cổ đã uy chấn Tam Giới, trong lời đồn, mở ra ô này thì không sợ Bất kỳ thiên kiếp gì.
Bảo này trong lời đồn, chính là ở trên đỉnh đầu Phật Đà thượng cổ khi sinh ra.
Về sau Phật Đà Biến mất, ô này cũng cũng cũng Biến mất theo.
- Hừ, đây không phải Vô Thiên Tán, chỉ là hình chiếu tù một chút khí tức luyện chế thành mà thôi. Vô Thiên Tán chân chính, với lực tượng của ngươi, càn bản không thê thôi động, bảo này không có lực công kích, tại có phòng ngự tuyệt đối, Bất kỳ tai hoạ kiếp số nào cũng không thê gia trì tên người, có điều như vậy xem ra, ô này sợ rằng đã lọt vào trong tay Tam Đại Thiên Tôn, bản thân ô này cũng có tinh tính, thực lực tất nhiên không Bằng Thiên Địa Huyền Môn, nhưng cũng không kém tà Bao nhiêu, sao tại bị ngươi nắm giữ?
VÕ Đế liên tục công kích, liền nhìn ra manh mối.
- Phá cho ta!
Đột nhiên hắn lại bộc phát ra uy năng.
Răng rắc!
Hư ảnh của Vô Thiên Tán dưới công kích cường đại của hắn, không ngờ xuất hiện vết nứt.