Chương 898: Lại Tới Võ Châu (2)
Ba trăm sáu mươi Thương Sinh Đại Soái điều khiển ba mươi sáu chiếc Phù Không Phi Chư Bay thẳng đến các Châu ịớn phồn hoa nhất của Trung Thô Thần Châu.
Sự biến hóa của bố cục Thiên hạ cứ như vậy được mơ màn.
Triều đình có Tam Công Bát Hầu làm trụ cột vững vàng, có điều thực lực của Bát đạio Hầu gia kỳ thật cũng chính là nhị thập Biến đến nhị thập nhị biến, trong đó Cự Thạch Hầu có thê tà cao hơn một chút.
Ít nhất Thiết Huyết Hâu, tpuy là Thiết Huyết Chiến Thần chuyển thế, nhưng nếu là một đối một, căn Bản không phải là đối thủ của một Thương Sinh Đại Soái.
Thương Sinh Đại Soái này trải qua nhiều lần thuế Biến, lây dính phẩm chất Thiên Đạo Pháp của Cổ Trần Sa và được Thiên Phù Đại Đế Huyết Mạch cải tạo, đã có phẩm chất Chân Long Pháp thì không nói, còn có thể diễn hóa ra Vạn Vật Tường Hà, hơn nữa trí tuệ cao thâm, khôi lỗi như vậy, Thiên Địa Huyền Môn cũng không có.
Bình thường mà nói, cho dù là kỳ tài cái thế, trải qua vô số lần khổ tu tham ngộ, phẩm chất pháp lực tu thành cũng chỉ là Kim Cương Pháp mà thôi.
Ví dụ như Tộc trưởng Viên tộc Viên Hoang, cho dù là loại cự bá kiêu hùng hùng tâm vạn thế, muốn sáng lập ván minh của mình như Cành Khưu, phẩm chất pháp lực của hắn cũng chỉ là giữa Kim Cương Pháp và Chân Long Pháp.
Chỉ có tư chất Thiên Sinh Thánh Nhân, tu thành pháp lực, phẩm chất mới có có thê là Chân Long Pháp, ví dụ như Pháp Vô Tiên, ví dụ như Gia Cát Nha.
Mà hiện tại phẩm chất pháp lực của mỗi một Thương Sinh Đại Soái đều là Chân Long Pháp, Bởi vậy có thê thấy được, Thương Sinh Đại Soái này cường đại tới mức nào.
Cho dù là có một Thương Sinh Đại Soái như vậy, cũng hoàn toàn có thể quản lý gọn gàng ngăn nắp một đế quốc to lớn, không để xảy ra sai sót, huống chi hiện tại Cổ Trần Sa có Ba trăm sáu mươi Thương Sinh Đại Soái!
Hơn nữa những Thương Sinh Đại Soái này tới dân gian lịch luyện, còn có thể tự mình tham ngộ cảnh giới, sau này tấn thắng thập tam Biến "Chiếu Kiến Quá Khứ" cũng không có gì là lạ, từ trên lý thuyết nào đó mà nói thì những Thương Sinh Đại Soái này đã dần dần không phải là khôi lỗi.
Thương Sinh Đại Soái và Cổ Trần Sa là một thể, tư duy câu thông, lịch luyện của bọn họ cũng chẳng khác nào là lịch luyện của Cổ Trần Sa, bởi vì có một số việc, cần phải Cổ Trần Sa ra lệnh, bọn họ mới có thể đi làm, trung thành tuyệt đối, không có tư tâm, nhưng trí tuệ cao thâm, suy tính vạn vật.
Chính như Cảnh Khưu nói, những khôi lỗi này không kèm gì quan viên và người chấp chính hoàn mỹ.
Sau khi phân tán những Thương Sinh Đại Soái này, Cổ Trần Sa trước tiên ở lại nơi này vận chuyển pháp lực ba ngày ba đêm, bổ sung lại pháp lực vừa tiêu hao, hơn nữa tham ngộ loại bí mật vĩnh bất thối chuyển (đã biến thành rồi thì vĩnh viễn không quay trở lại như cũ), chờ triệt để khôi phục, tự cảm thấy đã có tinh tiến, hắn mới rời khỏi học phủ mà mình sáng lập này, đến dân gian du lịch, xem mình đã tạo ra sóng triều gì.
Đầu tiên hắn đi tới Võ Châu.
Võ Châu là nơi lần trước hắn có được Thiên Yêu Thư, cũng là nơi ở của thế gia Võ Thánh mấy ngàn năm, chết là nơi sinh ra Võ Đế, Võ Đương Không, nơi này chính là khu vực võ phong thịnh hành nhất ở Thần Châu, ai nấy đều thượng võ, mỗi nhà đều luyện võ thành phong trào, mỗi trấn đều có quyền quán võ quán, phần lớn là hào khách giang hồ, địa chủ, hào môn các nơi trên cả nước trên cơ bản cũng đều đến Võ Châu để mời hộ viện bảo tiêu.
Cổ Trần Sa vẫn nhớ, ở trong Võ Châu Thành có Hổ Báo Minh, chính là môn phái giang hồ mà Cổ Đạn Kiếm mời chào, trong đó Minh chủ Hổ Báo Minh, Giáp Nhất Đao năm đó đã là cường giả Đạo cảnh.
Lần này Cổ Trần Sa dạo chơi thiên hạ, đầu tiên là muốn nhìn xem trong các châu có thế gia Thánh Nhân, có phản ứng gì đối với việc mình khai trương Thương Sinh Chi Nguyện Học Phủ.
Hiện tại chỉ cần là trong nước mà nói, nhân tố không an định lớn nhất chính là những thế gia Thánh Nhân, thế gia Thần Nhân và hậu duệ của chư thần.
Vốn thế gia lớn nhất là Pháp gia, nhưng Cổ Trần Sa tới Võ Châu đầu tiên, chính bởi vì Võ Đương Không là người của Võ gia, Võ Đế cũng là người của Võ gia.
Võ Đế chỉ cần khôi phục, muốn sáng lập nghiệp lớn, khẳng định đầu tiên là lên kế hoạch cướp lấy cơ nghiệp của Võ gia, có Võ gia làm căn cơ, làm việc gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa Võ Đế đã biết Tế Thiên Phù Chiếu ở trong tay Võ Đương Không, khẳng định là phải cướp lấy.
Cổ Trần Sa vẫn biến hóa thành sĩ tử, tiến vào trong Võ Châu Thành, trực tiếp đến trong trà lâu lớn nhất.
Vốn là hắn muốn nắm giữ tin tức, liền ở trên bầu trời, trong phút chốc pháp lực bao phủ khắp toàn thành, lập tức có thể thu được ký ức của rất nhiều người, hơn nữa còn vô thanh vô tức, cho dù là nhân vật cùng cảnh giới với hắn căn bản cũng không thể có năng lực ngăn cản.
Có điều thôi động pháp lực nhìn trộm ký ức của người toàn thành với quy mô lớn như vậy, vẫn có thê dẫn tới sự chú ý của cao thủ tuyệt thế, đây không phải là điều Cổ Trần Sa mong muốn.
Hắn vẫn phải che giấu.
Thiên Đạo Pháp tất nhiên thần diệu, nhưng hắn vẫn chưa thê triệt đê vận chuyêh tới mức lô hỏa thuần thanh. Có thê Bị cao thủ Thần cấp nhìn ra manh mối.
Đương nhiên, nếu hắn không thôi động pháp lực, Biến hóa thành người Bình thường, ẩn giấu đi, vậy đừng nói là cao thủ Thần cấp, Thánh Nhân, dị số, ngay cả Tam Đại Thiên Tôn sợ rằng cũng không tìm được dấu vết của hắn.
Hơn nữa, hắn tưởng muốn cảm ngộ sinh hoạt của người thường.
Sau khi tu thành Thiên Đạo Pháp, hắn cuối cùng cũng rảnh rỗi một chút, ít nhất thì Bất kể thế đạo Biến hóa ra sao, hắn cũng có năng lực che giấu, có thể Bảo vệ mình an toàn, chỉ cần mình không chết, tất cả đều có năng lực làm lại.
trong Võ Châu Thành có rất nhiều trà lâu, hiện tại thiên hạ giàu có và đông đúc, con người cũng không có áp lực cuộc sống, tự nhiên Bắt đầu an nhàn rảnh rỗi, mà trà lâu tửu lâu từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất để tiếp khách, nghỉ ngơi, tụ hội, hỏi thăm tin tức.
Cổ Trần Sa tiến vào một tòa trà lâu lớn nhất trong Võ Châu Thành, trà lâu này là sản nghiệp của Võ gia, nhưng không cao cấp lắm, mà có chút Bình dân hóa, ước chừng có mười Ba tầng, chiếm diện tích vài trăm mẫu, người đến người đi, náo nhiệt phi phàm, trong đó có con hát, thuyết thư, còn có sĩ tử chuyên môn Bán Báo, phân tích thế cục thiên hạ.