Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 39 An An Nhạc Nhạc

"Thứ chết tiệt kia, nếu phá hoại gia đình này thì cút về Diệu gia nhà ngươi đi, Trương gia không nuôi nổi loại con dâu như ngươi nữa."

Trương Trần thị vốn chính là người đanh đá, Diệu Thúy Lan như vậy, bà ta sao có thể nhẫn nhịn được chứ? Vì thế mở miệng mắng luôn.

Mắng xong rồi, Trương Trần thị lại trừng mắt nhìn Trương Đại Lang, "Còn không dạy dỗ vợ mày cho tốt, Trương gia chúng ta sau này sẽ bị nó phát nát."

Sắc mặt Đại Lang khó coi, lại sợ mẹ mình tức giận, vì thế khuyên nhủ, "Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, con sẽ dạy dỗ nàng lại."

Nói rồi, Trương Đại Lang nhặt cái sọt dưới đất lên, nói với mọi người, "Ta đi lên núi nhặt ít quả thông về."

Hái nấm cả một buổi sáng, lại không nhặt ít hạt thông nào, trái phải đều là tiền, thứ kia lại nặng, hắn ta nhặt thêm về cũng tốt, đỡ việc cho mẹ cùng đệ đệ.

Nghe vậy Lạc Tiểu Băng vội vàng dặn dò, "Quả thông thì Đại Lang ca cứ mang đến nhà ta là được."

Quả thông thì không giống với nấm, không chỉ nặng mà còn cần nàng phải gia công, nếu để ở Trương gia thì không được tiện lắm.

Đại Lang gật đầu, tâm tình rầu rĩ đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Đại Lang có hơi câu lũ, Lạc Tiểu Băng không khỏi cảm khái.

Thật sự là cưới vợ phải cưới người hiền lành, trong trí nhớ của nàng Đại Lang ca cũng là một người tốt, hồi chưa cưới Diệu Thúy Lan cũng là một thiếu niên tinh thần phấn chấn.

Nhưng hôm nay lại có một người vợ không biết chừng mực như Diệu Thúy Lan, khiến nàng cho dù muốn giúp đỡ Đại Lang ca cũng phải suy nghĩ lại.

Đại Lang đi rồi, Lạc Tiểu Băng cũng không ở lại lâu, dẫn theo hai đứa nhỏ tạm biệt Trương Trần thị.

Lạc Tiểu Băng mỗi tay dắt một đứa đi trên con đường nhỏ về nhà, chỉ là dọc theo đường đi hai đứa nhỏ đều rất trầm mặc, nắm chặt lấy tay Lạc Tiểu Băng.

Lúc này, Lạc Tiểu Băng liền càng chắc chắn hai đứa nhỏ ở Trương gia đã xảy ra chuyện gì đó.

Vốn định về nhà mới hỏi, nhưng Lạc Tiểu Băng lúc này lại không nhịn được nữa, dừng bước chân, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai đứa.

"Nói cho mẹ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ..."

"Mẹ, không xảy ra chuyện gì cả."

Khi Nhạc Nhạc muốn mở miệng, An An lại lên tiếng trước.

Vẻ mặt Nhạc Nhạc mê mang nhìn ca ca mình, có vẻ không rõ lắm.

Rõ ràng là đã có chuyện xảy ra, sao ca ca lại nói không có chuyện gì chứ?

Lạc Tiểu Băng nhìn hai đứa nhỏ như vậy, sắc mặt không khỏi nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào An An, "An An, mẹ biết con thông minh hơn so với những đứa trẻ khác, cũng rất hiểu chuyện, không muốn mẹ phải lo lắng, nhưng đầu tiên con phải nhớ kỹ chính là, hiện giờ con chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, mà mẹ là người lớn, cho dù đã xảy ra chuyện gì, mẹ đều có thể che chở cho các con."

Đứa nhỏ An An này trưởng thành sớm quá, tâm tư cũng nặng nề, nàng không hy vọng thằng bé như vậy.

Ít nhất, một đứa trẻ bốn năm tuổi, không nên gánh vác quá nhiều, nàng không phải nguyên chủ, nếu nàng đã đến đây, thì nàng hi vọng hai đứa trẻ sẽ vô ưu vô lự mà trưởng thành.

An An nghe mẫu thân nói, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt lại, gương mặt nhỏ lại lại vì vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mà có hơi ấm ức.

Dù sao, cho dù có trưởng thành sớm, cậu cũng chỉ là một đứa bé chưa đến năm tuổi.

"Nhưng mà, mẹ, An An cũng muốn bảo vệ mẹ." Đôi mắt An An sáng ngời, mang theo vẻ quật cường đầy quyết tâm, "An An là ca ca, cũng sẽ bảo vệ muội muội."

Nghe An An nói, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy cảm động cùng chua xót, nước mắt đã dâng lên lại cố nén lại, "An An, con phải biết rằng, mẹ đặt tên cho các con là An An Nhạc Nhạc, chính là vì muốn cho con cùng muội muội bình an vui vẻ cả đời, vô ưu vô lự lớn lên, mà không phải muốn các con tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác nhiều thứ như vậy."

Nói rồi, biểu cảm của Lạc Tiểu Băng lại dịu dàng, duỗi tay sờ sờ đầu An An, "An An muốn bảo vệ mẹ, mẹ rất vui vẻ, nhưng An An nhà chúng ta có thể sau này lớn lên thì mới bảo vệ mẹ có được không? Bây giờ thì để mẹ bảo vệ An An nhé?"

Trẻ con chính là như vậy, chỗ nào sai thì phải sửa ngay, mà cái gì đúng thì cũng phải nhanh chóng khẳng định cùng hướng dẫn.

An An nghĩ đến những lời mẹ nói, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Những gì mẹ hy vọng, cậu đều sẽ cố gắng làm được.

Thấy An An gật đầu, Lạc Tiểu Băng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì An An, có thể nói cho mẹ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"

An An cúi đầu nhìn dưới đất, lại không trả lời Lạc Tiểu Băng.

Lạc Tiểu Băng nhìn An An như vậy có hơi bất đắc dĩ, nếu muốn hai đứa nhỏ lập tức thay đổi thì không thể.

Vì thế, Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thấy mẹ nhìn mình như vậy, bĩu môi nói, "Mẹ ơi, sau này có thể đừng để chúng con ở nhà Trần nãi nãi được không?"

Nói xong, vẻ mặt nhỏ ủy ủy khuất khuất, một bộ muốn khóc.

Lạc Tiểu Băng nghe vậy nghĩ ngay đến Diệu Thúy Lan, lòng trầm xuống, lại vẫn hỏi, "Vì sao?"

Từ trước đến nay An An Nhạc Nhạc đều rất thích Trần thẩm, nói không muốn đến Trương gia, tất nhiên mọi chuyện là do Diệu Thúy Lan đã làm chuyện gì đó quá quắt.

Chỉ là Lạc Tiểu Băng không ngờ tới, lời của mình vừa ra khỏi miệng, Nhạc Nhạc đột nhiên khóc òa lên.

"Nhạc Nhạc không thích thẩm thẩm... Hu hu... Nhạc Nhạc không phải một dã nha đầu không có cha... Nhạc Nhạc không thích... Người đánh ca ca."

Vừa nghe An An bị đánh, Lạc Tiểu Băng vội vàng xốc quần áo An An lên kiểm tra.

Bởi vì là đang ở bên ngoài, tuy rằng không có ai, nhưng khuôn mặt nhỏ của An An vẫn đỏ bừng, nhưng cũng không tránh né, tùy ý mẹ mình kiểm tra.

Cuối cùng Lạc Tiểu Băng phát hiện trên tay An An có một vết bàn tay xanh tím, sắc mặt lập tức âm trầm.

Được lắm Diệu Thúy Lan! Dám ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy.

Lạc Tiểu Băng trầm mặc sửa sang lại quần áo của An An, sau đó hỏi Nhạc Nhạc, rốt cuộc là sao mà An An lại bị đánh.

Từ trong lời kể của Nhạc Nhạc, Lạc Tiểu Băng biết được ngọn nguồn mọi chuyện.

Thì ra khi ba đứa bé chơi với nhau, Trương Tiểu Muội vô ý té ngã, lúc ấy Trương Tiểu Muội vừa vặn ở bên cạnh Nhạc Nhạc, Diệu Thúy Lan thấy vậy tưởng rằng là Nhạc Nhạc đẩy ngã, liền định đánh Nhạc Nhạc, An An vì bảo vệ Nhạc Nhạc nên mới bị đánh.

"Đi về thôi, mẹ sẽ làm bánh trứng gà cho các con ăn."

Lạc Tiểu Băng nắm tay hai đứa nhỏ về nhà, biểu tình trên mặt không được tốt lắm, có thể dùng từ mây đen giăng đầy để hình dung.

Nàng không phải là một người có thể nhẫn nhịn, nhưng nghĩ đến thẩm thẩm, nàng không thể làm ầm lên được.

Chỉ là việc nào ra việc đó, thẩm là thẩm, Diệu Thúy Lan là Diệu Thúy Lan.

Hôm nay Diệu Thúy Lan đánh An An, nàng có thể không làm ầm lên, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệu Thúy Lan như vậy.

Sau khi về đến nhà, hai đứa nhỏ nhìn thấy trong nhà lại đột nhiên nhiều thêm một nam nhân, biểu hiện khác nhau.

An An chỉ trầm mặc, nhíu mày nhìn nam nhân nằm trên chiếc giường duy nhất của bọn họ, tuy rằng vẻ mặt thoạt nhìn có hơi nghiêm túc.

Mà hai mắt Nhạc Nhạc lại lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn.

"Mẹ, ông ấy là ai?"

"Mẹ, đây là cha sao?"

An An Nhạc Nhạc trăm miệng một lời đặt câu hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất