Tần chưởng quầy vừa dạo bước vừa thở dài, lại vào lúc này có một chiếc xe bò chậm rãi đi về phía bên này.
Tần chưởng quầy vốn cũng không chú ý đến, mãi đến khi nhìn thấy người ngồi trên xe bò, Tần chưởng quầy mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra gương mặt tươi cười như hoa cúc đi đến gần xe bò.
Trương Nhị Lang thấy thế, vội vàng dừng xe bò lại.
Trương Nhị Lang ngồi trên xe bò lại cảm thấy tay chân không biết nên để đâu, liền nhảy xuống khỏi xe bò, đôi dán thẳng hai bên sườn, ngón tay túm vạt áo không ngừng, nhìn không được tự nhiên.
Đừng trách Nhị Lang sao lại như vậy, Tần chưởng quầy là chưởng quầy của đệ nhị tửu lâu của trấn trên, người từng lên trấn trên đều biết mặt hắn ta.
Tuy nói sĩ nông công thương, nông dân xếp trước thương nhân, nhưng dù sao thương nhân cũng có tiền, cho nên người như Tần chưởng quầy ở trong mắt nông dân là một tồn tại cao cao tại thượng.
Một người như vậy đứng trước mặt mình, gương mặt nở nụ cười chào đón, đối với Trương Nhị Lang mà nói, chẳng khác nào đặt mình trong đám mây, phiêu phiêu đãng đãng không hề chân thật chút nào.
Lực chú ý của Tần chưởng quầy đều đặt trên người Lạc Tiểu Băng, không chú ý đến Trương Nhị Lang tay chân đang luống cuống một bên, trực tiếp lướt qua Trương Nhị Lang đi đến bên cạnh Lạc Tiểu Băng.
Nhưng thật ra lúc Tần chưởng quầy lướt qua, Trương Nhị Lang đã thở phào trong lòng một hơi.
Lạc Tiểu Băng dự định sẽ bồi dưỡng Nhị Lang, cho nên nhất cử nhất động của Trương Nhị Lang nàng đều để ý, thấy Trương Nhị Lang lo lắng bất an, Lạc Tiểu Băng thầm thở dài trong lòng.
Xem ra vẫn phải va chạm nhiều hơn nữa mới được. Lạc Tiểu Băng âm thầm kết luận.
"Lạc nương tử, ta mong ngươi mãi, nếu ngươi còn không tới, tửu lâu của ta hôm nay sợ là sẽ gặp nạn." Tần chưởng quầy mang theo gương mặt nhăn nhúm tiến lên cười, lời nói lên lại có chút khoa trương.
Thì ra, hôm trước sau khi Lạc Tiểu Băng lộ ra kỹ năng kia, các thực khách ngày nào cũng chờ Phúc Mãn Lâu lên thực đơn món nấm mới kia.
Chỉ mới làm một lần, món này đã trở lên nổi tiếng.
Số nấm trước đó Lạc Tiểu Băng mang đến, hôm qua sau khi tửu lâu mở cửa không đến một canh giờ đã bị thực khách nghe danh đến tranh cướp.
Không có nấm, hắn chỉ đành bảo thực khách hôm nay lại đến.
Nhưng bởi vì trong lòng vẫn rất sốt ruột, cho nên vừa sáng sớm hắn đã ra cửa tửu lâu chờ đợi, sợ rằng Lạc Tiểu Băng bỏ trốn không đến.
Nghe xong lời Tần chưởng quầy, Lạc Tiểu Băng chỉ cười, vẫn không hề tỏ thái độ.
Tần chưởng quầy thấy vậy, liền thu liễm thần sắc lại, tay hơi duỗi ra phía trước, đỡ Lạc Tiểu Băng đi vào trong tửu lâu, mới hỏi, "Lạc nương tử hôm nay mang đến nhiều nấm không?"
"Khoảng hơn chín mươi cân."
Hơn chín mươi cân này, là bởi vì bây giờ mới bắt đầu hái, nấm vẫn còn nhiều, dễ hái.
Nhưng vừa nghe hơn chín mươi cân, trên mặt Tần chưởng quầy không khỏi có chút thất vọng.
"Lạc nương tử một ngày chỉ có thể hái được khoảng đó thôi sao?" Tần chưởng quầy thử hỏi.
Lạc Tiểu Băng không hề có biểu lộ gì nhìn Tần chưởng quầy, "Tần chưởng quầy muốn bao nhiêu?"
Tuy rằng trước đó Tần chưởng quầy nói có bao nhiêu thu bấy nhiêu, nhưng số lượng này lại không có giới hạn.
Huống hồ, trên núi nhiều loại nấm, dù sao cũng phải sẽ đến lúc hái hết.
Nếu muốn cung ứng trong thời gian dài, nàng phải nghĩ cách gieo trồng nấm mới được.
Đương nhiên, trước khi có thể thực thi ý tưởng này, nàng sẽ không để lộ ra sớm.
"Thật sự không dám giấu diếm, hôm đó sau khi mua được nấm, ta đã sai người mang đến huyện Lâm An để biếu, bên kia cũng rất hưởng ứng, hơn nữa còn đưa đi mấy tửu lâu gần đây, tối thiếu một ngày là đã dùng hết rồi."
Khi nói chuyện, Tần chưởng quầy giơ bàn tay lên.
Cho dù Lạc Tiểu Băng rất bình tĩnh, nhưng vẫn rất khiếp sợ.
Năm trăm cân nấm một ngày có thể tiêu thụ hết, có thể thấy chủ nhân sau màn của Phúc Mãn Lâu không hề đơn giản.
Trầm tư chốc lát, Lạc Tiểu Băng vẫn lắc đầu.
"Số lượng nấm có hạn, trong thời gian ngắn thì có thể cung ứng năm trăm cân mỗi ngày, nhưng sợ là không thể cung ứng số lượng này trong thời gian dài được.
Tần chưởng quầy nghe vậy, mày nhăn thành chữ xuyên, trên mặt không thể nào giấu được thất vọng.
Hắn bị phái đến địa phương nhỏ này đã hơn mười năm, vất vả lắm mới có thể đắc ý trước mặt những chưởng quầy khác một phen.
Nhưng nếu số lượng nấm cung ứng không đủ, hắn sao còn có thể đắc ý được nữa chứ?
Thấy Tần chưởng quầy như vậy, Lạc Tiểu Băng không nói gì, mà đi ra khỏi tửu lâu.
Tần chưởng quầy hoàn hồn khi thấy Lạc Tiểu Băng đi rồi, vội vàng đuổi theo.
Những loại nấm này tuy ít, nhưng cũng đủ cho hắn thu vào, nhưng nếu Lạc nương tử đi rồi, vậy thì hắn còn thu được cái gì?
Vẻ mặt Tần chưởng quầy có hơi sốt ruột chạy ra cửa, liền thấy Lạc Tiểu Băng chỉ huy hậu sinh mang nấm vào.
Tần chưởng quầy ngơ ngác nhường đường.
Đợi đến khi tất cả nấm trên xe bò đều đã được mang vào hậu viện Phúc Mãn Lâu, Lạc Tiểu Băng liền ngồi xổm xuống bắt đầu chọn nấm.
Mỗi loại nấm đều chọn một cây hoặc một bụi, đặt trên bàn.
Tần chưởng quầy nhìn động tác của Lạc Tiểu Băng, rất khó hiểu.
Lạc Tiêu Băng lúc này mới chỉ vào một đống nấm bên trái nàng mở miệng, "Nấm trúc, tùng nhung, nấm bụng dê, nấm đùi gà, nấm gan bò, những loại này tương đối khan hiếp, đối với các loại nấm sản lượng thấp, Tần chưởng quầy có thể tăng giá cũng như giới hạn số lượng tiêu thụ."
Tiếp đó, Lạc Tiểu Băng chỉ về đống bên phải, "Những loại sản lượng cao như nấm bào ngư, nấm mỡ, nấm hương, nấm rơm, mộc nhĩ... Số lượng nhiều, nhưng Tần chưởng quầy cũng có thể giới hạn số lượng bán ra, cứ như vậy, không chỉ có thể giải quyết vấn đề không đủ nấm, mà còn có thể khiến cho các món làm từ nấm vẫn luôn được chào đón."
Giới hạn tiêu thụ, ở thời đại nào đều có thể dùng.
Tần chưởng quầy nghe vậy, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Đúng như lời Lạc Tiểu Băng nói, hạn mức cung ứng cũng giúp hắn giải quyết bế tắc.
Chỉ là nấm này, sao lại có thể có nhiều loại như vậy? Nhiều loại như vậy làm sao mà hắn có thể làm được cơ chứ?
"Một trăm lượng!"
Nhìn ra nghi vấn của Tần chưởng quầy, Lạc Tiểu Băng nhàn nhạt mở miệng.
Tần chưởng quầy vốn cũng là người có tầm nhìn, vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói muốn một trăm lượng, cũng đã đoán ra được ý của Lạc Tiểu Băng, liền xác nhận lại, "Lạc nương tử có thể nói rõ không?"
"Tần chưởng quầy cho ta một trăm lượng, ta sẽ cung cấp tất cả thực đơn của tất cả các loại nấm, hơn nữa còn có thể dạy cho người của các ngươi nhận biết nấm, nhưng tiền đề là, nấm do ta cung cấp, Tần chưởng quầy vẫn phải thu mua."
Tần chưởng quầy vừa nghe, trong lòng cân nhắc một chút thì rất vui mừng.
Tuy rằng những loại nấm này, hắn cũng có thể cung cấp cho thuộc hạ, để thuộc hạ phân biệt.
Nhăng hắn cũng rất rõ ràng, có một vài loại nấm sẽ giống nhau, dễ nhận sai, để người biết phân biệt hỗ trợ thì vẫn an toàn hơn.
Nấm của trấn Tây Hà này, tất nhiên hắn có thể thu của Lạc nương tử, thậm chí nấm xung quanh Phúc Mãn Lâu đều có thể sử dụng nấm của Lạc nương tử.
Nhưng là, nơi xa hơn, phải vận chuyển nấm qua, đường xe mệt nhọc không nói, những thứ đưa đi cũng không còn tươi, cái này thì cần mình phải tự mình chọn lọc, sau đó hái ngay tại chỗ thì tốt hơn.
Tin rằng chủ nhân đã biết, cũng sẽ đồng ý với cách làm nhất quyết này của mình.
Huống hồ, một trăm lượng, còn có thể mua tất cả công thức, nhiều loại nấm như vậy, số lượng công thức còn ít sao?
Trương lòng cân nhắc, Tần chưởng quầy liền đồng ý.
Hai bên ký khế thư, sau khi Tần chưởng quầy đưa ngân phiếu trăm lượng xong, Lạc Tiểu Băng liền đọc công thức, Tần chưởng quầy viết lại.
Chỉ là đang viết, Tần chưởng quầy nhanh chóng cảm thấy không đúng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.