"Ông thôn trưởng, ông vội vàng đi đâu vậy?" Lạc Tiểu Băng gọi Trương Đức Vọng đã gần đi qua người mình.
Trương Đức Vọng nghe thấy có người gọi ông, vừa ngẩng đầu đã thấy Lạc Tiểu Băng, ánh mắt lập tức sáng ngời.
"Tiểu Băng ngươi ở đây thì may quá, chuyện ngươi mua đất ta đã nhờ người làm xong rồi, chỉ cần ngươi đến nha môn ấn dấu tay vào khế đất, nếu ngươi ở đây, vậy chúng ta đi làm luôn."
Thì ra Trương Đức Vọng vẫn luôn canh cánh chuyện mua đất cho Lạc Tiểu Băng, trằn trọc một đêm không ngủ được, vì thế khi trời chưa sáng đã rời giường bảo con trai mình lấy xe bò đưa mình lên trấn trê, vừa vặn cũng xuất phát sau Lạc Tiểu Băng một chút.
Nhưng tục ngữ cũng có nói có tiền thì làm việc gì cũng dễ, huống chi còn là loại giao dịch nhỏ đất hoang không chủ này, gần như mọi lợi nhuận đều thu về địa phương.
Cho nên Trương Đức Vọng cũng không tốn quá nhiều công sức, chuyện này đã làm xong rồi.
Mà sau khi làm xong rồi, Trương Đức Vọng còn có thể có được hai lạng bạc, hiện giờ trong lòng cũng rất vui vẻ, nhìn thấy Lạc Tiểu Băng ở đây Trương Đức Vọng càng vui sướng hơn.
Vừa nghe mọi việc đã gần như xong, tất nhiên Lạc Tiểu Băng cũng rất vui sướng.
Nghĩ đến mình đã sắp có thể xây nhà, Lạc Tiểu Băng cũng không chần trừ, trực tiếp đi theo Trương Đức Vọng quay lại nha môn.
Viết khế đất, ấn dấu tay xong, trong lòng Lạc Tiểu Băng cũng kiên định hơn rất nhiều.
Chỉ là khi rời khỏi nha môn, Trương Đức Vọng nhìn Lạc Tiểu Băng như có lời muốn nói rồi lại thôi.
"Ông thôn trưởng có chuyện gì không cần ngại cứ nói thẳng." Lạc Tiểu Băng nhìn ra Trương Đức Vọng có do dự, liền chủ động mở miệng.
"Là thế này." Trương Đức Vọng cũng không ngại giấu diếm, "Hiện giờ trong thôn còn có vài mẫu đất cần bán, ta nghĩ nếu ngươi mà còn tiền, thì có thể mua thêm mấy mẫu ruộng, ngươi thấy có được không?"
Dù sao dân quê đều thích đất đai, Trương Đức Vọng cảm thấy có tiền thì vẫn nên mua vài mẫu ruộng mới đáng tin, đây cũng là suy nghĩ thực tế của Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng vừa nghe thì sửng sốt, thật ra nàng cũng đã quên mất chuyện này.
Trương Đức Vọng thấy Lạc Tiểu Băng sửng sốt không nói gì, cho rằng nàng không có ý này, liền nói, "Tiểu Băng à, ta cũng không có ý gì khác... Ngươi cũng đừng để trong lòng, ta chỉ đề cử như vậy thôi, nếu ngươi không muốn mua thì thôi."
Thấy trưởng thôn hiểu lầm, Lạc Tiểu Băng vội vàng nói, "Ông trưởng thôn trong tay có bao nhiêu mảnh đất vậy?"
"Ruộng cạn trong thôn hiện giờ có mười mẫu, màu mỡ thì có hai mẫu, còn ba mẫu thì đã bạc màu."
Trong thôn mà, cơ bản đều có các nguyên nhân khác nhau.
Ví như, một vài người không thể sống qua ngày, sẽ bán lại cho thôn để vượt qua khó khăn, hoặc là phạm phải chuyện gì sai trái mà bị phạt.
Tóm lại, hiện giờ trong thôn đang có mười mẫu ruộng, bình thường cũng là cho thôn dân thuê cày cấy, tiền thuê sẽ thuộc về thôn.
"Vậy, ông thôn trưởng, mấy mẫu ruộng này giá cả thế nào?" Lạc Tiểu Băng có hơi động lòng.
Nếu đã đến thời đại này, tất nhiên nàng sẽ đặt mục tiêu sống yên ổn qua ngày.
Mà việc đầu tiên có thể sống yên ổn chính là ăn no mặc ấm, sau đó là có nhà ở.
Hiện giờ đã không lo ăn mặc, nhà cửa cũng là việc sớm chiều, vậy tất nhiên cũng cần phải mua thêm vài miếng đất. Có đất rồi, nàng mới có thể trải qua cuộc sống của một bà địa chủ.
"Ruộng cạn thì sáu lượng bạc một mẫu, ruộng màu mỡ thì mười lượng một mẫu, ruộng bạc màu thì tám lượng một mẫu."
Nghe vậy trong lòng Lạc Tiểu Băng có tính toán, mười mẫu ruộng cạn là sáu mươi lượng bạc, hai mẫu ruộng màu mỡ hai mươi lượng, ba mẫu bạc màu tổng cộng hai tư lương, tính tất cả là một trăm linh tư lượng lạc.
Tính đến hôm nay, hiện giờ trong tay nàng còn lại khoảng ba trăm lượng, lấy ra hơn một trăm lượng mua đất thật ra cũng không phải không thể.
Sau khi nghĩ kỹ càng, Lạc Tiểu Băng liền hỏi, "Ông trưởng thôn, nếu ta muốn mua tất cả, hiện giờ có thể sang tên luôn không?"
Trương Đức Vọng kinh ngạc, "Ngươi, ngươi muốn mua tất cả?"
Lạc Tiểu Băng gật đầu, chỉ là trên mặt mang theo vài phần bất an, "Hôm đó ta bán được một loại dược liệu khá quý hiếm, bán được ít tiền, tiền ở trong tay thật sự cũng không được yên tâm, nên chẳng bằng mua mấy mẫu ruộng đó."
Nói xong, Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Trương Đức Vọng, "Còn mong ông trưởng thôn giúp ta giữ bí mật."
Lý do thoái thác này của Lạc Tiểu Băng, Trương Đức Vọng cũng không nghi ngờ, chỉ là trong nhất thời Trương Đức Vọng có hơi khó có thể chấp nhận.
Đây rốt cuộc là loại dược liệu gì, thế mà có thể bán được cả trăm lượng bạc chứ?
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, Trương Đức Vọng cũng không phải một người sẽ nhìn trộm bí mật của người khác, liền vẫn gật gật đầu, "Việc này tất nhiên là có thể tạm thời giữ bí mật, chỉ là dù sao giấy cũng không gói được lửa..."
"Chỉ cần ông thôn trưởng tạm thời giữ kín là được." Hiện giờ cánh của nàng còn chưa cứng không muốn chọc vào phiền phức, lúc này mới muốn giữ bí mật.
Trương Đức Vọng gật đầu, "Nhưng mà... Khế đất này thì hôm nay chưa làm sang tên được."
Nghe vậy, Lạc Tiểu Băng cũng không thất vọng.
Dù sao bây giờ đã là mùa thu, đã sắp đến mùa đông, mua đất cũng không ổn, việc này cũng không cần phải vội vàng.
Hai người nói xong, liền đi về phía xe bò đang dừng cách cửa nha môn không xa.
Không còn chuyện gì khác, mấy người liền cùng nhau ngồi xe bò trở lại trong thôn.
Khi quay trở về thôn đã không còn sớm, đã cuối giờ Tị (11h), trưởng thôn ở đầu thôn xuống xe thì quay về nhà.
Đợi Trương Nhị Lang giúp Lạc Tiểu Băng dọn đồ vào cửa, lúc này mới nhìn thấy Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang đều ở trong sân, lúc này trước mắt bọn họ đã làm xong một cái chăn bông, mà Trương Hạnh Hoa còn đang ở một bên chăm chú thêu hoa.
Thấy Lạc Tiểu Băng đã về, Trương Trần thị vội vàng vỗ vô bông dính trên người, "Tiểu Băng, cháu về rồi đấy à, đã xảy ra chuyện rồi."
Nhìn dáng vẻ Trương Trần thị như vậy, trong lòng Lạc Tiểu Băng căng thẳng, tâm trạng vui sướng khi mua đất vừa rồi lập tức tan biến.
"Thẩm đừng vội, có chuyện gì thì cứ từ rồi nói."
"Ai, sao có thể không vội chứ?" Trương Trần thị quả thực rất lo lắng, "Người trong thôn không biết đã nghe tin nấm tán cùng hạt thông có thể bán lấy tiền, sáng sớm hôm nay tất cả đều lên núi rất sớm."
Lạc Tiểu Băng vừa nghe, theo bản năng nhìn về ngọn núi bên kia, lại không nhìn thấy gì cả.
"Ai, lúc này đây, mọi người đều vác đồ lên trấn trên để bán." Trương Trần thị thấy Lạc Tiểu Băng nhìn về phía núi rừng, vội vàng mở miệng.
"Bọn họ muốn bán thì bán, dù sao những thứ trên núi cũng là vô chủ." Đương nhiên, tiền đề là bọn họ có thể bán được.
Hiển nhiên, so với Trương Trần thị đang sốt ruột, Lạc Tiểu Băng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ đã bị Lạc Tiểu Băng ảnh hưởng, cuối cùng Trương Trần thị cũng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn nhăn chặt mày, rõ ràng vẫn rất lo lắng.
"Tiểu Băng à, tất nhiên thẩm biết những thứ trên núi là vô chủ, nhưng rất nhiều loại nấm đều có độc, những người trong thôn này không thể phân biệt có độc với không có độc, hái linh tinh, nếu không bán được còn tốt, còn nếu bán đi được, ăn vào chết người, vậy thì không ổn rồi."
Đây mới là điều Trương Trần thị lo lắng nhất.
Nhưng những người trong thôn đó muốn kiếm tiền đến điên rồi, bà bảo Đại Lang lên núi nhắc nhở những người đó không thể hái nấm độc, những người đó chẳng thèm quan tâm, lúc này khiến bà sốt ruột không thôi.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, những thôn dân đó chẳng phải sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu Lạc Tiểu Băng hay sao?
Trương Trần thị không biết, những gì bà lo lắng, thế mà đã thành sự thật.