Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 58 Trưởng thôn bảo vệ

Những lời này của Lạc Tiểu Băng thành công khiến mọi người khiếp sợ.

Người trong thôn vốn là như vậy, ai cũng sợ vào nha môn, gần như chỉ cần nghe thấy nha môn đã sợ mất mật.

Vì vậy đa phần mọi người đều không còn tâm tình bắt Lạc Tiểu Băng phải bồi thường, còn về thiệt hại của hôm nay, bọn họ chỉ có thể nhận mình xui xẻo chứ còn có thể làm gì nữa chứ?

Chỉ vì mười văn tiền mà đến nha môn, trừ phi là ngại cái mông của mình dày quá, ngứa ngáy muốn đi ăn đòn.

Nhưng cũng có người không nhìn rõ tình thế, không có đầu óc.

"Ngươi cho rằng ngươi muốn đến nha môn thì chúng ta sợ ngươi sao? Hôm nay nếu ngươi không đền tiền, thì để chúng ta tự đến nhà ngươi lấy."

Người vừa nói là Trương Nhị Cẩu một kẻ keo kiệt trong thôn, ngày thường chơi bời lêu lổng với mấy tên du thủ du thực trấn trên, không phải là người có thể phân rõ phải trái.

Trương Nhị Cẩu vừa nói, những người khác đều không nói gì.

Đầu tiên, người trong thôn đều kiêng kỵ Trương Nhị Cẩu, thứ hai sợ là vẫn thèm mười văn tiền kia, muốn đi theo để hôi của.

“Lấy? Mày lấy kiểu gì?”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần uy hiếp vang lên phía sau đám người.

“Trước đó không phải Lý quả phụ bồi thường nhà nàng ta ba lượng bạc sao? Mới có mấy hôm chắc chắn nàng ta còn chưa tiêu hết, chúng ta đến lúc soát, ta không tin không lục soát được…”

Trương Nhị Cẩu còn chưa nhận ra là ai đang hỏi chuyện, vênh váo tự đắc trả lời luôn, lại không chú ý đến người dân xung quanh đều đã dạt sang hai bên.

“Trương Nhị Cẩu!” Trương Đức Vọng tức giận mắng to một tiếng, “Bản lĩnh của mày lớn thật, chuyện cướp đoạt cũng có thể làm ra được, còn có chuyện gì mày không làm được không?”

Người trước đó hỏi đúng là Trương Đức Vọng, sau khi Trương Đức Vọng ăn cơm trưa xong thì định dẫn Lạc Tiểu Băng đi xem khu ruộng hoang kia trong thôn.

Tuy rằng Lạc Tiểu Băng đã đồng ý mua, nhưng ông vẫn cảm thấy nên để Lạc Tiểu Băng tự mình đến xem thì tốt hơn, dù sao mua ruộng cũng là chuyện lớn, không thể cứ mơ hồ được.

Nhưng Trương Đức Vọng chẳng thể nào ngờ được, khi mình đến lại nhìn thấy một màn khôi hài như vậy.

Tuy rằng Trương Nhị Cẩu là một tên keo kiệt ngu ngốc, nhưng vì có quan hệ họ hàng với Trương Đức Vọng, Trương Đức Vọng lại là trưởng thôn, nên trong lòng Trương Nhị Cẩu rất sợ hãi Trương Đức Vọng, cũng chính vì vậy, bình thường Trương Nhị Cẩu không dám làm càn trong thôn, đa phần đều dừng lại đúng lúc.

Bởi vậy bị Trương Đức Vọng quát, sống lưng Trương Nhị Cẩu theo bản năng cứng đờ, có hơi ngượng ngùng quay đầu lại nhìn về phía Trương Đức Vọng: “Thúc, thúc thúc…”

Trương Đức Vọng trừng mắt với Trương Nhị Cẩu, “Lời vừa rồi của mày, nói lại cho ta nghe lần nữa!”

Trương Nhị Cẩu có hơi lúng túng, lại vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cãi lại, “Thúc thúc, hôm nay mọi người bọn cháu muốn làm rõ ràng mọi chuyện, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm chứ?”

“Ha —” Trương Đức Vọng tức đến bật cười, cũng không đáp lại Trương Nhị Cẩu ngay, mà nhìn về phía những người khác. “Mấy người các ngươi cũng đều nghĩ như vậy sao?”

Cả đám thôn dân đều cúi đầu, không dám nhìn Trương Đức Vọng, nhưng nhìn dáng vẻ kia, đúng là bọn họ nghĩ như vậy.

Tuy rằng lời Lạc Tiểu Băng nói đã dọa bọn họ sợ hãi, khiến cho bọn họ tạm thời không có tâm tình muốn chịu đòn, nhưng trong lòng cũng không nghĩ rằng sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.

Dù sao thì ai cũng không muốn bản thân phải làm việc vô ích, hơn nữa tiền thì ai lại không muốn chứ?

Tuy rằng đúng là không phải Lạc Tiểu Băng bảo bọn họ lên núi, nhưng ai có thể nói chuyện này không hề liên quan gì tới Lạc Tiểu Băng chứ?

Nhìn tất cả mọi người đều như vậy, cuối cùng Trương Đức Vọng bị làm cho tức đến bật cười.

“Được, tốt lắm!”

Trương Đức Vọng nhìn mọi người, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Vốn là Tiểu Băng đến nói với ta, muốn dạy mọi người cách làm nấm để ăn, dạy mọi người cách tìm hái nấm cùng quả thông, giúp mọi nhà thu được nhiều tiền hơn, ta còn sợ mọi người vì tiền tài mà không mang nguy hiểm đi vào núi sâu, vì vậy mới không đồng ý…”

Khi Trương Đức Vọng nói ra những lời này, các thôn dân có người khiếp sợ, có người ngạc nhiên.

Thì ra, nấm tán cùng quả thông chẳng ai thèm chỉ có thể dùng làm củi đốt thực sự có thể bán lấy tiền sao?

Trương Đức Vọng liếc nhìn mọi người, nhìn phản ứng của mọi người, trên mặt chỉ có chút ảm đạm, “Nhưng hôm nay mọi người làm loạn một trận, ta cũng coi như hiểu rõ rồi, đám các người không biết đúng sai, thật không xứng với tấm lòng của Tiểu Băng, việc này, coi như chưa từng xảy ra, ta cũng đỡ phải lo lắng về chuyện này.”

Nói xong, Trương Đức Vọng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, “Tiểu Băng, ta cũng không phải một lão già hồ đồ, ngươi có lòng muốn giúp đỡ mọi người là chuyện tốt, nhưng ý tốt cũng không phải để giúp những người không phân biệt đúng sai này.”

Lạc Tiểu Băng nhìn dáng vẻ Trương Đức Vọng bảo vệ mình, nói không cảm động là giả.

Đổi lại nếu là trưởng thôn khác, chắc chắn sẽ lựa chọn một điều nhịn chín điều lành hoặc là thà rằng để một mình nàng chịu oan ức cũng sẽ đứng về phía nhiều người, cũng sẽ không vì giúp mình mà nói ra những lời này.

Dù sao câu nói nhiều người thì có lý cũng không phải là vô căn cứ.

So với cảm động của Lạc Tiểu Băng, thái độ cùng lời nói của trưởng thôn thật sự chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội xuống.

Vừa rồi mọi người còn đang đắm chìm trong niềm vui sung sướng vì nhà có thêm tiền, trưởng thôn lại nói coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn không cho Lạc Tiểu Băng dạy bọn họ cách làm nấm để ăn nữa.

Lần này, tất cả mọi người đều nóng nảy.

Cuối cùng tuy rằng bọn họ cũng biết nấm tán cùng quả thông có thể bán lấy tiền, nhưng bọn họ vừa không thể biết nấm tán để ăn, lại không thể bán được quả thông, biết thì cũng vô dụng.

Nếu không phải hôm nay tự mình làm thử, bọn họ cũng sẽ không vì trưởng thôn nói như vậy mà nóng lòng.

Vương Đại Anh đứng phía trước cực kỳ sốt ruột.

“Ngài đừng làm vậy mà, trưởng thôn.” Vương Đại Anh không muốn mất đi cơ hội kiếm tiền, dù sao mùa đông đã sắp tới đến nơi, đồng ruộng chẳng thể trồng trọt, tuy rằng trượng phu của bà ta làm công trên trấn trên, nhưng người nhiều tiền ít nên chẳng đáng là bao, con cái trong nhà cũng đã mấy năm không có quần áo mới, đúng là lúc thiếu tiền nhất.

“Trưởng thôn, việc hôm nay không thể trách chúng ta được.” Vương Đại Anh vừa mở miệng đã phủi sạch quan hệ, “Hôm nay mấy người chúng ta mang đồ lên trấn trên, người trên trấn đều nói chúng ta bị điên lấy đồ có độc đi bán, chúng ta không phục, còn đánh nhau với họ.”

“Mọi người đa phần đều gặp chuyện như vậy, trên đường về nhà trong lòng mọi người đều nóng nảy không phải sao? Nhưng chúng ta cũng tự nhận là do mình xui xẻo, còn không phải vì tên Lạc Đại Phú kia nói việc này có liên quan đến Tiểu Băng sao, là Lạc Tiểu Băng hại chúng ta như vậy, lúc này chúng ta mới như bị ma ám mà làm loạn như vậy không phải sao?”

“Trưởng thôn, chúng ta thật sự không cố ý muốn tìm nha đầu Tiểu Băng gây chuyện.” Vương Đại Anh càng nói càng hối hận, ai có thể nghĩ rằng Lạc Tiểu Băng lại có vận may như vậy chứ?

Những người còn lại nghe thấy lời của Vương Đại Anh, cũng liên tục hùa vào, “Đúng vậy trưởng thôn, nếu không phải Lạc Đại Phú là bá bá của Lạc Tiểu Băng, còn nói là người lớn không nhìn nổi Tiểu Băng lừa người như vậy, nói là Tiểu Băng nên đền bù cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nghĩ tới việc sẽ đi tìm Tiểu Băng gây phiền toái.”

Trưởng thôn nghe mọi người nói vậy, khẽ nhíu mày, tầm mắt tìm tòi trong đám người, muốn tìm được bóng dáng của Lạc Đại Phú.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất