Trương Trần thị nhìn dáng vẻ Lạc Tiểu Băng như vậy, cũng không từ chối nữa, chỉ nói, “Thẩm cũng chỉ hỗ trợ ít nhiều, vậy mà mất công ngươi cứ nhớ mãi không quên, ngươi xem, đã nhiều ngày ngươi giúp nhà thẩm kiếm tiền như vậy rồi sau này cũ.
Trương Trần thị thật sự cảm thấy, ngày xưa mình giúp đỡ Lạc Tiểu Băng rất hạn chế.
Nhưng để mà nói giúp đỡ cái gì, nhiều ngày qua Lạc Tiểu Băng đã giúp bọn họ kiếm tiền coi như đã là báo đáp, bà không muốn để Lạc Tiểu Băng cứ xem mình như gánh nặng mà ghi tạc trong lòng mãi.
Huống hồ, trước đây bởi vì trong nhà có người già trẻ nhỏ, bà cũng không dám hỗ quá nhiều, nếu Tiểu Băng cảm ơn nhiều quá, ngược lại khiến bà cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Đối với Trương Trần thị mà nói, Lạc Tiểu Băng không có ý kiến gì, chỉ kết toán tiền công hôm nay cho Trương Trần thị, rồi tiễn ba mẹ con họ ra cửa.
Đợi tiễn bọn họ về rồi, Lạc Tiểu Băng thu xếp cho bọn nhỏ rửa tay đi ăn cơm chiều.
Phần của Tề Thiên Hạo, Lạc Tiểu Băng bảo hai đứa nhỏ đưa vào giúp, chưa từng ăn bánh trứng ngon như vậy, trong lòng Tề Thiên Hạo không hiểu vì sao lại rất thỏa mãn.
Chờ ăn xong rồi, Lạc Tiểu Băng tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, liền bắt đầu sắc thuốc cho Tề Thiên Hạo.
Nghe thấy hai đứa nhỏ nói cười với Tề Thiên Hạo trong phòng, trong chốc lát chắc cũng sẽ không ra ngoài, Lạc Tiểu Băng liền trốn đến một góc lặng lẽ vào không gian.
Mấy ngày nay vì quá bận bịu cho nên Lạc Tiểu Băng cũng vẫn chưa có cơ hội đi vào trong không gian, cũng không biết bây giờ bên trong không gian tình hình thế nào rồi.
Tuy rằng cũng đã dự đoán từ sớm, nhưng đến khi Lạc Tiểu Băng nhìn thấy cảnh tượng trong không gian vẫn không nhịn được kinh ngạc một chút.
Hạt giống nhân sâm đã gieo không chỉ mọc rễ nảy mầm, còn đều đã nở hoa kết quả, đã có thể thu hoạch hạt giống rồi, mà rễ nhân sâm, nhìn qua đều rất thô to, đánh giá chất lượng ở mức trung bình.
Còn chỗ thiết bì thạch hộc cũng đã sinh trưởng thành từng khóm, những dược liệu thông thường sinh trưởng cực kỳ tươi tốt như cỏ dại.
Còn những cây ớt cũng đều đã chín đỏ rực, chen chúc đỏ rực như chuông gió treo trên cây.
Nhưng Lạc Tiểu Băng lại phát hiện, những thứ này mọc đầy đất thì sau đó lại ngừng sinh sôi, không tự động tách ra nữa, cũng không tiếp tục lớn lên.
Trong lòng Lạc Tiểu Băng có một suy đoán, vì thế liền nhổ vài loại thảo dược nàng cần, khi nhìn thấy khoảng đất đó trông không thì liền rời khỏi không gian.
Ở trong không gian một lúc, ở bên ngoài cũng chỉ như một cái chớp mắt, âm thanh trong phòng đã kết thúc, Lạc Tiểu Băng liền tiếp tục sắc thuốc.
Đợi đến khi sắc thuốc xong bưng lên cho Tề Thiên Hạo uống, sắc trời cũng đã muộn, Lạc Tiểu Băng liền trải cỏ cùng bọn nhỏ ngủ dưới đất.
Trong bóng đêm, Tề Thiên Hạo có thể cảm giác được sau khi mình uống thuốc, độc tố trong thân thể dần dần biến mất, ngoại trừ việc này hắn còn cảm thấy kinh mạch của mình dần dần thông suốt, toàn thân như có một luồng sức mạnh có thể sử dụng hội tụ lại.
Tề Thiên Hạo nghĩ, có lẽ ngay mai tỉnh lại, hắn đã có thể tự do hoạt động cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, Tề Thiên Hạo cũng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Nhị Lang đúng giờ lại đến, nhưng hôm nay Lạc Tiểu Băng không định lại lên trấn trên, mà để Trương Nhị Lang một mình đưa hàng lên trấn.
“Tiểu Băng tỷ, đệ… Đệ không được…” Vẻ mặt Trương Nhị Lang khẩn trương.
Hắn chưa bao giờ một mình tiếp xúc với Tần chưởng quầy, rất chột dạ.
“Có được hay không, đệ phải đi làm thì mới biết được.” Lạc Tiểu Băng không hề dao động khi thấy Trương Nhị Lang chột dạ khẩn trương.
Nàng đã thấy nhiều người Trương Nhị Lang rồi, nếu không thử một phen, thì sẽ không bao giờ biết bản thân mình sẽ có thể đi đến mức nào.
Nàng muốn ở thời đại này thành lập vương quốc thương nghiệp của mình, Trương Nhị Lang chính là người đầu tiên nàng muốn bồi dưỡng, nàng không muốn chỉ để hắn đánh xe bò hỗ trợ mà thôi.
Trương Nhị Lang thấy Lạc Tiểu Băng không hề dao động trước vẻ khấn trương chột dạ của hắn, cả người đều suy sụp.
“Tiểu Băng tỷ, thật sự muốn đệ tự đi một mình ạ?” Trương Nhị Lang chưa từ bỏ ý định, còn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Lạc Tiểu băng không trả lời Trương Nhị Lang, trực tiếp quay người cho Trương Nhị Lang một bóng lưng.
Trương Nhị Lang ngơ ngác nhìn Lạc Tiểu Băng quay về nhà mình, cả người giống như con thú nhỏ bị thương bị vứt bỏ, đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.
Hắn có thể làm được sao?
Trương Nhị Lang cực kỳ nghi ngờ bản thân mình.
Nhưng rất nhanh, Trương Nhị Lang liền vực lại.
Bởi vì cuối cùng hắn cũng tự thuyết phục bản thân, cho dù có làm được hay không, Tiểu Băng tỷ đã tin tưởng hắn như vậy, vậy thì hắn nhất định phải làm được, không thể phụ lòng tín nhiệm của Tiểu Băng tỷ được.
Lúc Trương Nhị Lang rời đi, trời còn chưa sáng.
Mà khi ánh nắng vừa lên, tất cả thôn dân lại chăm chỉ như ong mật lên núi, có tiền công hôm qua, mọi người khi lên núi đều rất nhiệt tình.
Mà cùng lúc đó, lão Trần của thôn Trần Gia cũng dẫn theo mấy thanh niên trai tráng đi tới thôn Đại Hưng.
Hôm qua khi rời khỏi nhà Trần Đại Tráng, lão Tràn liền đồng ý giúp nàng xây nhà.
Lạc Tiểu Băng không muốn lãng phí thời gian ở chuyện xây nhà, liền giao toàn bộ việc xây nhà cho lão Trần, chuyện cơm nước cũng do lão Trần tự lo, thời gian khác Lạc Tiểu Băng cũng chỉ phủi tay làm một chưởng quỹ.
Lão Trần vừa đến, việc đầu tiên là xác nhận việc xây nhà với Lạc Tiểu Băng, sau đó trực tiếp dẫn đội thi công đến phía sau gian nhà tranh khởi công.
Phía sau nhà tranh, bởi vì là đất hoang, cỏ dại um tùm, những người của thôn Trần Gia đầu tiên là dọn sạch cỏ dại, sau đó bắt đầu đào đất.
Nền làm rất lớn, gần như là đào toàn bộ gần hai mẫu đất, sở dĩ như vậy, cũng là thể theo yêu cầu của Lạc Tiểu Băng, trước khi xây xong nhà để tránh rước phải phiền toái không cần thiết thì trước tiên vẫn nên xây tường bao che chở tầm mắt.
Đợi đến khi xây nhà xong, tường bao còn có thể cho nàng không gian riêng tư, dù sao cũng là ở cổng thôn Đại Hưng, nàng không muốn ngày ngày bị người khác dòm ngó.
Chờ đến khí có người xuống núi nhìn thấy đội thi công của thôn Trần Gia thì không khỏi ngạc nhiên.
“Sao lão Trần lại tới đây? Là nhà ai muốn xây nhà sao?”
“Sao cứ nhất định phải là xây nhà chứ? Ngươi nhìn xem đào mương lớn như vậy, nhà ai mà xây nhà to như thế chứ?”
“Nhưng lão Trần không đến xây nhà thì có thể làm gì?”
Thôn dân lục tục xuống núi càng lúc càng nhiều, tất cả đều bị trận tượng phía sau nhà tranh khiến cho kinh sợ.
Có chuyện tốt thì cố ý đi hỏi người thôn Trần Gia bên kia, nhưng lại không có ai trả lời bọn họ.
Ví như, hỏi đang làm gì? Im lặng.
Ví như, có phải là xây nhà hay không? Im lặng.
Ví như, đây là nhà ai muốn xây nhà vậy? Vẫn là im lặng.
Tóm lại, tất cả người thôn Trần gia đều bận rộn làm việc của mình, cẩn thận tỉ mỉ, mặc kệ những người tò mò xung quanh.
Người dân thôn Đại Hưng không còn mặt mũi, nên cũng không chú ý đến chuyện bên này nữa.
Dù sao lo nhiều chuyện thì chậm trễ việc kiếm tiền.
Nhưng cũng có người đi hỏi Lạc Tiểu Băng, phía sau nhà nàng là ai muốn xây nhà, dù sao Lạc Tiểu Băng ở gần đây, mọi người nghĩ Lạc Tiểu Băng chắc chắn sẽ biết.
Nếu Lạc Tiểu Băng đã cố tình bảo lão Trần bảo mật, tất nhiên lúc này sẽ không tự mình để lộ ra.
Các thôn dân thấy không hỏi được gì, dần dần cũng mất hứng thú.
Mãi cho đến ngày hôm sau, các thôn dân lại lần nữa bùng nổ.